nhiều về quá trình biến đổi. Ảnh hưởng của một cuộc sống như thế đối với
anh ta sẽ là gì? Liệu phần hung tợn trong anh ấy có thực sự bỗng dưng biến
mất không? Và đó là điều anh đang lo lắng, Rose à. Anh hiểu em. Em
không thể kiềm chế được bản thân mình. Em sẽ phải gặp và nói chuyện với
anh ta. Nhưng liệu có an toàn không? Không ai biết chắc cả. Chúng ta hoàn
toàn mù mờ, không rõ liệu anh ta có nguy hiểm không?”
Christian cũng nói những điều tương tự với Lissa. Tôi chăm chú nhìn
Adrian. Nghe như một lí do thuận lợi để giữ tôi cách xa Dimitri. Dù vậy, tôi
vẫn nhìn thấy sự thành thật trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh. Anh nghĩ
thế. Anh lo lắng về những điều Dimitri sẽ làm. Adrian cũng thành thật khi
thừa nhận mình ghen, thái độ ấy khiến tôi ngưỡng mộ. Anh không yêu cầu
tôi phải tránh xa Dimitri hay cố gắng ép buộc cách xử sự của tôi. Tôi cũng
thích thế. Tôi thả lỏng người và đan ngón tay tôi vào của anh.
“Dimitri không hề nguy hiểm. Anh ấy… buồn. Đau buồn vì những
việc đã làm. Cảm giác tội lỗi đang dày vò anh ấy”.
“Anh tưởng tượng được. Anh cũng sẽ không thể tự tha thứ nếu bỗng
nhiên nhận ra là mình đã từng giết người một cách dã man trong bốn tháng
vừa rồi”. Adrian kéo tôi lại gần và hôn lên tóc tôi. “Và vì tất cả mọi người -
vì cả Dimitri - anh rất mong là anh ta sẽ trở về y nguyên như ngày xưa. Chỉ
cần em cẩn thận thôi, được không?”
“Em sẽ cẩn thận”, tôi nói, hôn lên má anh. “Hết sức”.
Anh nhe răng cười và thả tôi ra. “Đó là điều tốt nhất mà anh có thể hi
vọng. Còn bây giờ anh phải quay về nhà bố mẹ một chút. Anh sẽ trở lại đón
em lúc bốn giờ nhé?”
“Vâng. Mà em nên mặc gì trong bữa tiệc đây?”
“Váy đẹp là được”.
Tôi chợt nghĩ ra. “Nếu bữa tiệc quá trang trọng và quyền quý như thế
thì làm sao anh đưa một ma cà rồng lai tầm thường như em vào được?”
“Bằng cái này”. Adrian với lấy chiếc túi anh vừa đặt ở cửa vào. Anh
đưa nó cho tôi.