LINH HỒN - Trang 286

Dimitri thở dài buồn bực, một âm thanh gần như - nhưng không thực

sự - giống âm thanh anh phát ra khi tôi làm điều gì cực kì nực cười trong
buổi tập luyện. “Không, trong câu anh không muốn gặp em”. Giọng anh
đầy cảm xúc. “Họ không được để em vào chứ”.

“À, phải rồi. Có vẻ như em đã tìm được đồng minh”.
“Đương nhiên là em đã tìm được”.
Anh vẫn không đối mặt tôi, thật đau khổ. Tôi nhìn sang Mikhail, anh

gật đầu khích lệ. Tôi đoán mình nên thấy mừng vì cuối cùng thì Dimitri
cũng chịu nói chuyện với tôi.

“Em phải gặp anh. Em phải biết là anh có ổn không”.
“Anh biết chắc là Lissa đã nói với em”.
“Em phải tự mình nhìn thấy”.
“Ồ, thế thì em đã thấy rồi đấy”.
“Tất cả những gì em thấy chỉ là lưng anh thôi”.
Thật là khó chịu, nhưng mỗi lời tôi nhận được từ anh đều là một món

quà. Tôi tưởng như đã hàng nghìn năm rồi chưa được nghe giọng anh. Tôi
lại tự hỏi làm sao tôi có thể nhầm lẫn một Dimitri ở Siberia với người này
được. Giọng nói của anh ở đâu cũng vậy, cùng một chất giọng và âm điệu,
nhưng khi là một Strigoi, những lời anh nói ra luôn luôn để lại sự lạnh lẽo
trong không khí. Còn bây giờ thì nó ấm áp. Ngọt ngào như mật, mềm mại
như nhung và giống như bao nhiêu thứ tuyệt vời khác quanh tôi, dù những
điều anh nói có kinh khủng đến mức nào.

“Anh không muốn em ở đây”, Dimitri thẳng thừng. “Anh không muốn

gặp em”.

Tôi phải mất một lúc mới tìm ra được chiến thuật của mình. Dimitri

vẫn còn đau đớn cùng cực, cảm giác vô vọng bao quanh anh. Lissa đã tiếp
cận anh bằng sự ân cần và chia sẻ. Cô vượt qua lớp phòng vệ của anh, dù
chủ yếu là vì anh coi cô là ân nhân của mình. Tôi cũng có thể dùng chiến
thuật tương tự. Tôi có thể dịu dàng, ủng hộ và đầy yêu thương - tất cả đều
là chân thành. Tôi yêu anh. Tôi muốn giúp anh vô cùng. Nhưng tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.