LINH HỒN - Trang 290

môi anh, một nụ cười không hề hóm hỉnh. “Em tưởng họ sẽ để anh làm
giám hộ nữa à? Họ để anh sống đã là một điều kì diệu rồi!”

“Không đúng. Một khi nhận ra anh đã thay đổi, đã trở về như xưa…

mọi thứ sẽ quay lại như trước”.

Anh buồn bã lắc đầu. “Sự lạc quan của em… niềm tin bản thân có thể

thay đổi mọi chuyện của em. Ôi, Rose! Đó là điều thú vị nhất, cũng đáng
ghét nhất ở em”.

“Em đã tin là anh có thể trở về sau khi bị biến thành Strigoi”, tôi chỉ

ra. “Chứng tỏ niềm tin vào những điều không thể của em rốt cuộc cũng
không quá điên rồ”.

Cuộc nói chuyện quá nghiêm trọng, quá đau khổ, nhưng vẫn khiến tôi

hồi tưởng lại những bài tập luyện ngày xưa. Anh đã cố thuyết phục tôi về
vài điểm trọng yếu, và tôi đã phản biện lại bằng logic của Rose. Nó khiến
tôi vừa cáu tiết vừa hứng thú. Tôi có cảm giác là tình cảnh bây giờ chỉ hơi
khác một chút, và anh đang có thái độ như thế. Nhưng đây không phải là
một bài thực hành. Anh sẽ không cười và đảo mắt. Chuyện này là nghiêm
túc. Là sự sống và cái chết.

“Anh biết ơn vì những điều em đã làm”, Dimitri trịnh trọng nói, vẫn

cố gắng làm chủ cảm xúc của mình. Cố gắng giữ kiểm soát là điểm chung
giữa hai chúng tôi, nhưng anh luôn giỏi hơn tôi. “Anh có nợ em. Một món
nợ anh không thể trả. Như anh đã nói, điều tốt nhất anh làm được là tránh
xa cuộc đời em”.

“Nếu đi với Lissa, anh không thể tránh em”.
“Người ta có thể tồn tại quanh người khác mà không… mà không làm

gì hơn là tồn tại”, anh cương quyết. Một câu nói đúng chất Dimitri. Logic
chiến thắng cảm xúc.

Và đó cũng là lúc tôi thua cuộc. Như tôi đã nói, anh luôn giỏi hơn tôi

trong việc kiểm soát bản thân. Còn tôi? Không giỏi lắm.

Tôi lao vào những chấn song sắt, nhanh đến mức làm Mikhail giật

mình. “Nhưng em yêu anh!” tôi hét lên. “Và em biết là anh cũng yêu em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.