nhất với Lissa và Adrian, em cược là Christian cũng sẽ tìm ra cách… về
mọi thứ”.
Emily không nhận ra Jill đang cố lấp liếm câu nói của mình, bà cười
với tôi: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, Rose. Rất vui được gặp cháu”.
“Cháu cũng thế”.
Jill lao vào ôm tôi. “Chúc chị may mắn trong mọi chuyện”, cô bé nói.
“Chị thật may mắn. Chị sắp có được một cuộc sống tuyệt vời phía trước”.
Tôi ôm lại cô bé, không thể diễn tả được mình ghen tị với cô đến
nhường nào. Cuộc sống của Jill vẫn an toàn và trong sáng. Cô sắp nghỉ hè ở
Detroit, nhưng không lâu, cô sẽ nhanh chóng trở về với thế giới quen thuộc
và giản đơn này. Cô không phải chuẩn bị cho những điều chưa biết cùng sự
nguy hiểm của nó.
Mãi đến lúc Jill và mẹ đi khỏi tôi mới định thần đủ để đáp lại lời nhận
xét của cô bé. “Chị cũng mong vậy”, tôi lẩm bẩm, nghĩ về điều sắp tới.
“Chị cũng mong vậy”.
Sớm hôm sau, lớp tôi và những Moroi đủ tiêu chuẩn lên máy bay đi
khỏi học viện, để lại đằng sau những ngọn núi đá của dãy Montana cho
những quả đồi trập trùng Pennsylvania. Hoàng cung giống hệt như trong ký
ức tôi, vẫn sự tráng lệ ấy, vẫn cảm hứng cổ điển mà học viện Thánh
Vladimir đã cố truyền đạt lại trong những tòa nhà cao chót vót và những tác
phẩm điêu khắc tinh xảo. Nhưng ngôi trường nghiêng về hướng thể hiện sự
thông thái và dáng vẻ hiếu học, trong khi đó hoàng cung lại nhuốm nét
khoa trương, như thể tự thân những tòa nhà này đã cố gắng để mọi người
đều biết rằng đây là ngôi vị của quyền lực và hoàng gia giữa thế giới
Moroi. Hoàng cung muốn chúng tôi phải thấy choáng ngợp và có lẽ là cả e
dè.
Dù đã từng đến đây, tôi vẫn bị choáng ngợp. Cửa lớn và cửa sổ của
những tòa nhà bằng đá nâu được chạm nổi và bố cục theo lối trang hoàng
của thời đại hoàng kim cổ xưa. Chúng khác xa với vẻ rạng rỡ mà tôi đã
từng thấy ở Nga, nhưng giờ tôi nhận ra rằng các nhà thiết kế hoàng cung đã
thiết kế theo những kiến trúc cổ châu Âu, chẳng hạn như pháo đài và cung