LINH HỒN - Trang 395

“Đúng thế”, người giám hộ trả lời.
“Và anh có tìm thấy cái cọc bạc nào không?” Iris hỏi.
“Không”.
Bà ta quay lại phía chúng tôi, vẫn tự mãn, nhưng Abe tỏ rõ là thông tin

mới này thậm chí còn nực cười hơn lần trước. “Điều đó chẳng chứng minh
được gì cả. Cô ấy có thể đánh rơi chiếc cọc mà không hề biết”.

“Đánh rơi vào tim nữ hoàng ư?”
“Cô Kane”, thẩm phán cảnh cáo.
“Xin thứ lỗi, thưa quý tòa”, Iris trôi chảy nói. Bà ta quay sang tôi. “Cô

Hathaway, có gì đặc biệt trên chiếc cọc bạc của cô không? Có điểm gì để
phân biệt nó với những chiếc khác không?”

“C… có”.
“Cô mô tả được chứ?”
Tôi nuốt khan. Cảm giác bất an. “Gần cán cọc có một hình khắc. Kiểu

dạng hình họa”. Đôi khi các giám hộ cũng chạm trổ lên cọc của mình. Tôi
tìm thấy chiếc cọc này ở Siberia và giữ lại. Thực ra, Dimitri đã gửi lại cho
tôi sau khi nó rơi ra từ ngực anh.

Iris đi về phía hội đồng và giơ túi cọc ra để mỗi người trong số họ

kiểm tra. Quay lại chỗ tôi, bà đưa tôi xem. “Đây có phải là hình khắc của
cô không? Cọc của cô đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm. Chính nó. Miệng tôi há hốc ra, sẵn sàng để nói

có, nhưng rồi tôi bắt gặp ánh mắt của Abe. Rõ ràng là ông không trực tiếp
nói với tôi, nhưng ông đang gửi rất nhiều thông điệp qua ánh mắt ấy. Thông
điệp lớn nhất là phải cẩn trọng, phải tinh quái. Một người khó nắm bắt như
Abe sẽ làm gì đây?

“Nó… trông nó tương tự như mẫu hình trên cọc của tôi”, tôi nói.

“Nhưng tôi không biết chắc chúng có phải là một không”. Nụ cười của Abe
cho tôi biết rằng tôi đã trả lời đúng cách.

“Đương nhiên là cô không thể”, Iris nói, xem chừng bà ta không mong

gì hơn. Bà ta đưa nó cho một trong số các thư kí tòa án. “Nhưng bây giờ cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.