lặng khủng khiếp mỗi lúc một nặng nề. Bản năng lấp đầy chỗ trống trong
những cuộc nói chuyện của tôi trỗi dậy, nhưng có cái gì đó thôi thúc tôi giữ
im lặng. Tình trạng căng thẳng cứ mãi gia tăng. Bỗng tiếng chuông cửa
vang lên, và cả bốn người chúng tôi gần như nhảy ra khỏi ghế.
Người quản gia, Torrie, vội vàng ra tiếp đón, và tôi thở phào nhẹ
nhõm. Một vị khách không mời mà tới có thể giúp xóa đi sự căng thẳng
này.
Hoặc có thể là không.
Torrie lấy hơi quay lại, bối rối nhìn hết từ Daniella sang Nathan. “Nữ
hoàng Tatiana”.
Không. Thể. Nào.
Ba người nhà Ivashkovs lập tức đứng dậy, và nửa giây sau, tôi đứng
lên theo họ. Tôi đã không tin khi Adrian nói có thể Tatiana sẽ đến. Vẻ mặt
anh cho thấy anh cũng hơi bất ngờ. Nhưng thực tế là bà ta đang ở đây. Nữ
hoàng bước vào phòng, thanh tao trong trang phục công việc thường ngày:
quần may ô đen, áo khoác ngoài, áo cánh lụa đỏ bên trong. Những chiếc
ghim tóc nạm ngọc lấp lánh trên mái tóc sẫm màu, đôi mắt thể hiện rõ
quyền lực nhìn xuống tất cả khi chúng tôi cúi chào. Ngay cả gia đình của
chính bà ta cũng phải tuân theo lễ nghi.
“Cô Tatiana”, Nathan nói, cố ép mình gượng một thứ gọi là nụ cười
trên mặt. Tôi không nghĩ là ông ta thường phải làm thế. “Mời cô dùng bữa
tối với gia đình cháu luôn?”
Nữ hoàng phẩy tay từ chối. “Không, không. Ta không thể ở lại. Ta
đang trên đường đến gặp Priscilla, dù vậy ta vẫn rẽ qua vì nghe tin Adrian
đã trở về”. Bà nhìn anh. “Không thể tin được là cháu đã ở đây cả ngày mà
vẫn chưa đến thăm ta”. Giọng bà điềm tĩnh, nhưng tôi thề là có nét âu yếm
ánh lên trong mắt. Thật đáng sợ. Bà ta không phải là kiểu người hiền từ và
dịu dàng. Việc chứng kiến bà ngoài đời thường thật khó tin. Adrian cười
mỉm với bà. Vào giờ phút này, rõ ràng anh là người cảm thấy dễ chịu nhất
trong phòng. Tôi không bao giờ hiểu được lý do. Tatiana yêu quý và chiều
chuộng Adrian. Không có nghĩa là bà ta không yêu quý những thành viên