LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 158

“Đúng rồi, tiếng cào,” Victoria nói. “Ở đây tối quá.”

“Rất tối. Cậu có sợ không?” Belle hỏi.

“Gì? Tôi á? Đừng có vớ vẩn,” Victoria nói với vẻ khó chịu, “Nhưng...”, đột
nhiên nó quay đầu nhìn quanh, “Cái gì thế?”

“Tôi cũng nghe thấy!” Belle nói. “Ôi trời ơi, nhìn kìa!” Belle đột nhiên
nhảy dựng lên và chỉ về phía cửa sổ. Victoria chụp hai tay lên đầu và hét lên
như một đứa bé hoảng hốt. Nó nhảy ra khỏi chỗ ngồi và bỏ chạy, nhưng rồi
nghĩ lại và ngồi thụp xuống. Nó ngồi trượt ghế và ngã kềnh xuống đất, rồi
bò dậy, quàng tay ôm cổ Belle, vùi mặt vào vai Belle. Nó không nhận ra
Belle đang khẽ cười. Việc tắm rửa đang có tác dụng như một bùa mê. Sáng
nay, Belle đã rót một chai ảo giác hòa lẫn với một ít sợ hãi phi lý. Sau một
lúc, Victoria thận trọng nhìn lên.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Nó hỏi bằng giọng đứt quãng, “Sao cậu lại cười?”

“Tôi xin lỗi, Vic. Tôi không định lừa cậu. Chỉ vì cậu là người đầu tiên bước
vào, và tôi thì đang thử tác dụng của việc tắm rửa. Thật đáng nể, đúng
không?”. Belle không giấu được vẻ ngây ngất trong giọng nói.

“Cái gì?” Victoria cực kỳ giận dữ. “Cậu đã làm gì tôi thế? Chữa ngay đi,
ngay lập tức!”

“Đừng lo. Nó không làm cậu đau đâu.” Belle cố làm Victoria trấn tĩnh lại.
Victoria tiếp tục rên rỉ, nhưng điều đó thật tuyệt diệu. Rõ ràng nó không
cảm thấy phải tránh xa Belle, nó chỉ cảm thấy sợ hãi. Cảm giác của nó đúng
là thứ mà Belle muốn.

“Vậy không có gì ngoài cửa sổ à?”. Victoria hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.