LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 28

“Chào em.” Bicé ngọt ngào nói. Lần đầu tiên kể từ giây phút cuối cùng ở
Rome, Bicé tỏ ra bình tĩnh, và lần đầu tiên cô bé nhẹ nhàng với Belle. Belle
mỉm cười đáp lại. Ngay cả trong bóng tối dày đặc của căn phòng, bằng cách
nào đó Belle vẫn nhìn thấy mặt Bicé, hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của
chính nó. Nó tự hỏi không biết Bicé đang nghĩ gì.

Belle chờ đợi, nhưng Bicé không nói gì. Sau một lát, Belle thở dài và nói,
“Em nhớ Mẹ.”

Thật ngạc nhiên, Bicé bật cười, “Em đang nói gì thế?”

Belle không nói gì cả. Nó chỉ chờ.

“Đôi khi em toàn nói những điều quái gở nhất thôi, Belle à.”

“Tại sao nhớ Mẹ lại quái gở đến thế?”

“Ừ, có lẽ bởi vì bọn mình chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột kể từ khi còn bé
tí.”

Tim Belle nhảy ngược lên cổ họng, “Đúng rồi.” Belle không thể tin được,
nhưng đây là sự thực. Đúng như người đàn bà nọ đã nói, Bicé đã quên sạch.
Bicé đã quên tất cả mọi chuyện, nghĩ rằng hai đứa nó đã được nhận nuôi,
rằng hai đứa nó đã luôn ở nơi này, sống với người đàn bà kia từ khi bọn nó
còn bé tí. Và quan trọng nhất, Bicé đã yêu thương Belle trở lại.

“Đừng sợ, Bicé. Ít nhất thì bọn mình còn có nhau.” Belle nói rồi ngả đầu lên
vai cô chị. Nhưng Bicé chỉ bật cười và bảo: “Ngốc quá!” trong khi vuốt ve
mái tóc đen nhánh của Belle như thói quen thường ngày.

Đêm đó, hai cô bé trốn trong căn phòng tối thui và chờ người đàn bà xinh
đẹp quay lại. Belle nhìn cô chị lúc này dường như đã quay lại với vẻ hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.