LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 298

“Con chẳng cần làm gì bởi vì bọn con chơi cả đội! Bọn con đã giỏi hơn đối
phương rất nhiều rồi! Không cần phải đánh cắp gì từ đội bạn cả.”

“Thế còn những đứa khác ở Marlowe?”

“Những đứa khác... bọn con ở cùng đội mà! Nếu như con đánh cắp từ bọn
nó, bọn con sẽ thua mất.”

“Con không phải là một phần trong đội, Christian. Con là người lãnh đạo.
Một lãnh đạo thực thụ không thuộc về toàn đội, mà toàn đội thuộc về anh
ta.”

“Vậy là con nên làm cho bọn con thua cuộc sao?”

“Con đã thua. Con đã thua Connor.”

Christian thở dài và ngồi xuống mép quan tài. Nó tự hỏi tại sao Madame
Vileroy lại quan tâm quá mức đến chuyện nó thắng hay thua. Bà ta được gì
từ chuyện đó?
Mụ luôn luôn làm ra vẻ như mụ làm điều đó vì nó, còn mụ
chẳng được gì cả vậy.

“Cô muốn gì?” Christian gào vào mặt mụ. Không ai có thể trả lời câu hỏi đó
về Madame Vileroy. Mụ muốn gì? Tại sao mụ lại nhận nuôi bọn nó? Tại sao
mụ lại trao cho bọn nó những món quà này? Tại sao mụ lại ép bọn nó làm
những việc như thế này? Đôi khi, Christian nghĩ mụ chỉ nhận được chút
khoái trá ngược đời từ những chuyện này. Có lẽ đó là một thử nghiệm quan
trọng đối với mụ. Có lẽ mụ thích hành hạ chúng. Hay có lẽ chúng là phần
thưởng đối với mụ. Có lẽ có điều gì đó chúng làm trong tương lai khiến tất
cả chuyện này trở nên đáng giá. Hay có lẽ mụ đang theo đuổi một thứ gì đó
hoàn toàn khác.

Christian tựa lên một tay và nhìn thẳng vào mắt mụ, phớt lờ ánh giận dữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.