LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 383

“Nó đang đi tới trước thời gian?”

“Tôi không nghĩ là nó có thể.”

“Thế làm sao bọn mình lại nhìn thấy được?”

“Nhìn kìa.”

Có một con sâu bướm nhỏ xíu, đang đậu một cách im lặng như một bức
tượng sứ sau ghế Valentin. Val nhảy ra khỏi ghế, hai tay giơ lên vẻ chiến
thắng. Nó lao ra khỏi phòng. Con sâu bướm bay theo, rõ ràng là báo cáo lại
với bầy côn trùng - giờ bao gồm cả Christian và Bicé - ngay lập tức. Bicé
đang định nói gì đó, nhưng cả nó lẫn Christian đều không thể lên tiếng khi
bọn nó thấy Valentin bước xuống hành lang dẫn đến một phòng nơi một
Christian khác và một Bicé khác đang ngồi. Trong căn phòng đó, Christian
nhìn lên Valentin và mọi chuyện diễn ra như thế này:

Christian: “Val, đoán được gì không?”

Valentin: “Gì thế?”

Christian: “Tôi vừa viết bài thơ đầu tiên của mình - chà, bài đầu tiên mà tôi
cảm thấy tự hào.”

Valentin (Với vẻ chế nhạo): “Dễ thương làm sao.”

Bicé: “Christian nên thấy tự hào. Bài thơ hay lắm.”

Christian (Nói với Valentin, vẻ xấu hổ): “Nó không hay được như thơ của
ông. Ông không phiền xem qua chứ? Tôi sẽ tiếp thu ý kiến nhận xét của
ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.