LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 387

ốc của bọn côn trùng làm nó điên tiết hơn, đói khát hơn theo từng giây. Thế
rồi, từng con sâu bướm, ong và bọ rơi xuống sàn như một cái cây bị sét
đánh, rơi rụng tất cả cành lá cùng một lúc, để trơ lại mỗi thân cây. Với nắm
đấm siết chặt lại, Christian cảm thấy cùng lúc cả nghìn giọt năng lượng ăn
cắp xâm nhập vào nó, vì thế trong một giây toàn thân nó nhức nhối như bàn
chân tê rần.

“Nó đã đánh cắp mọi thứ của tôi.”

“Tôi biết.”

“Tôi sẽ đấm vỡ mặt nó.”

“Chỉ cần rời khỏi thôi.”

Giờ Bicé lại muốn rời khỏi sao?”

“Không, tôi chỉ muốn nói nơi này, căn phòng này thôi.”

“Hãy bỏ trốn đi.”

“Tôi không thể. Vẫn chưa được.”

Hai đứa vừa quay lưng định rời khỏi thì Victoria lao vào phòng. Nó nhìn
thấy bọn côn trùng co giật trên sàn nhà, vài con bay theo những vòng tròn
điên loạn, “Chúng mày đã làm gì?” Nó gào lên. “Chúng mày đã làm gì bọn
chúng?”

“Bọn tôi đang rời khỏi đây.” Christian nói.

“Biến ngay!” Victoria hét lên, ước gì hai đứa kia nói gì đó khác để nó có thể
quát vào mặt bọn chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.