LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 392

Christian có vẻ như đột nhiên tỉnh lại, “Cái gì? Bây giờ á?”

“Tôi bị đau đầu. Tôi cần phải suy nghĩ. Christian có thể tự mình tìm
Valentin.”

“OK, nhưng tôi không định thực sự giết chết nó. Tôi chỉ... nó chỉ... Như thế
là quá nhiều.”

“Tôi biết. Đó là lý do vì sao tôi sẽ về phòng.”

“Bọn mình nên ra khỏi đây.”

Bicé chẳng buồn trả lời. Nó đi về phòng mình, căn phòng mà nó thường hay
học bài, cái hang êm dịu, hẻo lánh của nó, nơi nó có mọi thứ nó cần. Bicé rẽ
ở cuối hành lang, thực tế là nó đã chạy những bước cuối cùng. Nó đã quên
mất thời gian. Thời gian thực. Sau tất cả những gì đã xảy ra tối nay, nó đã
không có cơ hội ở một mình. Nó đẩy cửa ra và chạy vào trong, mắt đảo
nhanh và phóng thẳng về phía cuối bàn. Ở đó có một cái bàn gỗ nhỏ với
một ngăn kéo đơn, rất khó nhìn thấy. Khi nhìn thấy mặt bàn trống trơn, Bicé
đông cứng lại. Tay run rẩy, nó với lấy ngăn kéo và mở ra. Cũng trống trơn.
Run lẩy bẩy từ đầu đến chân, Bicé cố lết đến một chiếc ghế. Nó đặt hai tay
dưới chân để giữ cho chúng khỏi run. Nhưng nó không thể ngăn những hơi
thở đang dần trở nên tuyệt vọng hơn, điên cuồng hơn, cho đến khi toàn bộ
cơ thể nó rã rời bởi những cái hít vào thật mạnh và khô khốc.

Không ai biết Bicé cảm thấy cô độc thế nào khi nó ẩn náu trong cái hang
không có thời gian của nó. Bóng tối của những giây phút đó đã ám ảnh nó -
sự vô vọng của một thế giới không còn xoay tròn đến cái kết cục không thể
tránh khỏi của mình. Ngày hôm trước, nó đã cho phép Belle xâm nhập vào
khoảng không gian này - khoảng không gian thiêng liêng và tồi tệ - để nó có
thể giúp đỡ Belle chuộc lỗi với Thomas. Đó là một hành động tha thứ của
Bicé sau khi biết Belle đã tự bán mình cho Vileroy. Và điều đó làm nó càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.