LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 395

“Ý chị là gì?”

“Chị đã phí hoài cuộc đời, ngồi một mình và đọc những cuốn sách.”

“Chị đang nói gì thế?”

“Em có nhớ khi Nicola trao cho chúng ta những món quà này không? Khi
mụ ta bảo chị là chị có thể ẩn náu bất kỳ lúc nào chị muốn ấy?”

Nghe Bicé gọi Madame Vileroy bằng tên làm Belle thấy nổi gai cả người,
“Có,” nó nói. “Đó là năm năm về trước, khi tất cả bọn mình cùng nhận
những món quà. Em vô cùng hối hận vì bà ta đã làm chị nghĩ rằng chị đã ở
đây cả cuộc đời. Mới chỉ là năm năm... không phải mười lăm năm.”

“Không. Chị đã ở đây cả cuộc đời. Mụ ta đã lừa chị, Belle à.”

“Nhưng...”

“Đã nhiều năm lắm rồi. Ban đầu chuyện này thật tuyệt. Chị có thể đọc tất cả
những cuốn sách mà chị muốn. Mụ ta cho chị cả đống sách. Chị có thể học
các thứ tiếng. Rồi mụ ta khuyến khích chị tiếp tục. Em nghĩ xem học nhiều
chừng đó thì mất bao lâu?”

“Em... em không biết.”

“Không tính bằng ngày... không tính bằng tháng. Mất hàng năm trời. Hàng
năm. Em có hiểu không?”

“Nhưng nếu chị đã dừng thời gian, vậy thì bao lâu cũng đâu nghĩa lí...”

“Mụ ta không nói với chị rằng cơ thể chị vẫn tiếp tục già đi. Mọi người
khác dừng lại, nhưng chị vẫn đi tiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.