LINH PHI KINH - Trang 1004

Hoàng Tử Trừng sắc mặt tái xám, y không dám ngẩng đầu. Chu Nguyên

Chương ngoảnh mặt trông ra, đưa mắt quét một vòng trong đám cháu trong
điện, "Theo ta thấy, tên Đao Kiền Mạnh này không phải như Mạnh Hoạch,
cách của Gia Cát Lượng không dùng được, vậy chúng bay bàn xem, bây
giờ mình phải làm sao?"

Mọi người e ngại làm mếch lòng Thái tôn, thảy đều do dự không đáp,

Chu Cao Hú đang cơn nhàm chán, vừa nghe vua hỏi, y hả họng reo lên:
"Làm sao bây giờ? Dĩ nhiên là cử đại quân, giết con mẹ nó hết sạch luôn cả
gà lẫn chó, đừng để sót mống nào!"

Chu Nguyên Chương thấy là y, sắc mặt khó chịu, ông nói: "Thằng tiểu

tử này, chỉ biết có mỗi một chuyện đánh đánh giết giết! Nghe ta hỏi, ngươi
vì lý do gì muốn giết đến cả gà chó cũng không tha?"

Chu Cao Hú ngớ ngẩn, y gãi gãi đầu, nói: "Làm vậy để cho thằng Đao

Kiền Mạnh phải bỏ cả con mẹ nó mà tẩu, trốn chui trốn nhủi"

Chu Nguyên Chương cười ầm, Chu Cao Hú thấy ông cười to, y cho là

mình đối đáp hay ho, nhất thời mặt mày hớn hở, y cũng hả họng cười theo.
Người đứng kế bên hắn, một nam tử khoảng ngoài hai mươi, mình mẩy béo
tròn, tên này mặt mũi đỏ bừng, thò tay khẽ giật giật vào tay áo y. Chu Cao
Hú vốn tính tình xốc nổi, đã gạt phắt tay người đó ra, còn trợn mắt lại với
kẻ nọ.

Chu Nguyên Chương cười vài tiếng, đột nhiên ông vỗ cái bàn cái rầm,

lớn tiếng quát:: "Bỏ cả con mẹ nó mà tẩu? Hừ, ta thấy là đánh con mẹ nó
nhà ngươi rắm!"

Chu Cao Hú đớ mồm cứng lưỡi, y ấp a ấp úng, hỏi: "Ông nội, cháu ...

cháu nói sai rồi sao?"

"Sai quá xá chừng!", Chu Nguyên Chương trợn tròn hai mắt, "Thằng

tiểu tử này, nói lung ta lung tung, chỉ đáng nọc ra đét cho ba roi mới phải!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.