LINH PHI KINH - Trang 1124

Hắn tìm mua hai bộ quần áo vải thô, mặc trùm khoác ra ngoài, Thủy

Liên Ảnh gỡ trâm cài đầu, tháo vòng ngọc, bỏ tóc xoã như một cô gái quê
tầm thường, cô dùng một que tre làm kẹp tóc. Da dẻ cô trắng mịn, mi mắt
xinh như tranh vẽ, cho dù khoác áo vải thô lên người cũng không giấu được
nét thiên hương quốc sắc, hệt như ngọc quỳnh dao ẩn trong đá, hoa hàn mai
nở giữa tuyết trắng, càng giản dị, càng xinh đẹp mỹ miều..

Lạc Chi Dương đứng ngắm cô, hắn bất giác buột miệng nói: "Chẳng

trách Tây Thi ngồi giặt lụa ven khe suối, cũng có thể trở thành vương phi
của vua Ngô Phù Sai, mỹ nhân ấy à ... mặc gì vào người cũng đều là mỹ
nhân."

Thủy Liên Ảnh hai gò má chớm hồng, như nhuộm chu sa, cô nhỏ giọng

lầm bầm: "Ngươi này nha ... bớt nói đi một chút, đâu có chết đâu?"

Lạc Chi Dương cười xoà, hắn ra khỏi khoang, bắt đầu chèo chống cho

thuyền rời bến.

Thuyền trôi theo dòng chảy về đông, Lạc Chi Dương rảnh rỗi, hắn lại

nghĩ đến cái chết quá mập mờ của Quách Nhĩ Nhữ, càng nghĩ càng rối,
càng phiền não, bèn ra nơi đầu thuyền thổi sáo giải khuây.

Về đêm, trăng soi bóng nước, dòng sông êm ả như một dải lụa, Lạc Chi

Dương thổi dứt một lần 'Chu Thiên Linh Phi', nhìn cảnh trăng sáng trên
sông nước, hắn bỗng động tâm linh, diễn tiến trận đấu ở Hành Hạnh thủy tạ
lần lượt hiện trở lại trước mắt, những giảng dạy của 'Linh Phi kinh' cũng
trỗi dậy trong đầu. Hắn chiến đấu ở thủy tạ toàn dựa vào Linh Cảm, giờ
đây, đem đối chiếu cùng kinh văn của Diệu Nhạc Linh Phi', thấy thêm ăn
khớp, đâu đấy đều phù hợp cùng tinh nghĩa của kinh.

Tỷ như kinh văn nói "Vạn vật cho ta tiết tấu, ta dùng làn hơi từ buồng

phổi thổi thành thanh âm, Dòng nước chảy đâu có gắn dây đàn, nếu người
nghe có tâm, thì tiếng nước chảy dẫu chẳng có dây đàn lại là một biểu hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.