LINH PHI KINH - Trang 1127

Thủy Liên Ảnh gật đầu: "Khi đó ta mới ba tuổi, gia phụ về kinh đô làm

quan, ta cùng gia mẫu đồng hành,"

Lạc Chi Dương không khỏi cười mà rằng: "Cô đã hai mươi mốt rồi à?

Thật sự là tui nhìn không ra."

Thủy Liên Ảnh gượng cười: "Đời người, sống gửi, chết về ...thân thể

này rồi cũng như ve sầu, một khi lột xác, cái vỏ cũ kia vất bỏ, già hay trẻ ...
có cái gì quan hệ?"

Lạc Chi Dương nói: "Kiếp người khó trẻ trở lại, tui thiệt cũng muốn trẻ

lại được dăm ba năm"

Thủy Liên Ảnh lườm hắn, trong con ngươi hình như có tinh quang lưu

chuyển, cô bỗng cười, nói: "Lạc công tử, lúc công tử còn bé, hẳn là người
không lo âu, không nghĩ ngợi ... cho nên bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào vẫn
luôn luôn vui vẻ , luôn luôn hứng chí."

"Nói tui 'không lo âu, không nghĩ ngợi' thiệt chẳng đúng.", Lạc Chi

Dương đưa ngón tay ra đếm đếm, "Tệ hại là lúc đó, có khi hết ngày đến
đêm, cơm không đủ no. trời đổ tuyết, rét mướt, áo không đủ ấm, đi hát dạo
trên phố phường, bị biết bao nhiêu đứa vô lại ức hiếp.".

Thủy Liên Ảnh lắc đầu, giọng không mấy thích thú: "Mấy cái đó ... đã

nhằm nhò gì kia chớ"

Lạc Chi Dương vẻ không chịu, hắn hỏi: "Vậy sao? Cô đã gặp những gì

không vừa ý?"

Thủy Liên Ảnh trầm mặc một chút, cô đột nhiên nói: "Cha ta ... cha ta

nhìn ta ... ông cười ..."

"Ổng cười với cô?", Lạc Chi Dương hi ha rộ lên, "Cái đó lại là chuyện

hay mà.... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.