LINH PHI KINH - Trang 1128

Thủy Liên Ảnh đáp: "Thế nhưng ông cười ở một nơi không thích hợp

lắm. "

Lạc Chi Dương vui vẻ hỏi: "Ông ấy cười tại nơi nào?"

Thủy Liên Ảnh nhìn xuống sông nước, cô u buồn nói: "Tại đoạn đầu đài

của kinh thành."

Lạc Chi Dương đớ lưỡi, cứng họng ... hắn ấp úng: "Lệnh tôn ... lệnh tôn

... "

Thủy Liên Ảnh đờ đẫn... cô gật đầu: "Ừ .. đúng thế ... là ông bị chém

đầu!"

Cô ngừng một chút, rồi tiếp, "Ta cũng thấy mẹ ta cười.."

" Này... ", Lạc Chi Dương nhăn tít lông mày, "Bà lại cười ở đâu vậy?"

"Tại nhà thổ ven sông Tần Hoài.", Thủy Liên Ảnh nói với một ngữ khí

cực kỳ bình thản.

Lạc Chi Dương nhìn nữ tử, ruột gan bên trong hắn quặn thắt hẳn đi.

Thủy Liên Ảnh xuất thần một chút, bỗng cô khẽ nói: "Ta còn nhớ rõ, hồi

ta ba tuổi, buổi tối hôm đó, ở tại đây, ánh trăng thật sáng, khi rọi vào thân
người, thấy có mòi biến thành một cái bóng ma. Hiện tại, ánh trăng lại mờ
nhạt, mười tám năm trôi qua, tất cả đều thay đổi rồi. "

Lạc Chi Dương ngẩng đầu trông, vầng trăng tròn trịa chiếu một khoảng

dài trên bầu trời, hắn bất giác nói: "Ánh trăng từ xưa đều vẫn cứ vậy."

"Ngươi không biết đấy thôi", Thủy Liên Ảnh khẽ lắc đầu, "Trăng sáng

trên nền trời, phản hồi thân ảnh người ta, khi lòng người thay đổi, cũng
thấy ánh trăng thay đổi theo."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.