LINH PHI KINH - Trang 1367

Trịnh Hoà ngần ngừ, rồi nói: "Yến vương đối tiểu nhan có ơn..."

Xung đại sư hỏi: "Nếu ta yêu cầu ngươi làm một việc, ngươi sẵn lòng

chăng?"

Trịnh Hoà hỏi: "Việc gì?"

Xung đại sư cười cười: "Phản Yến vương."

Trịnh Hoà toàn thân rúng động, y trợn mắt ngó Xung đại sư, mồm há

hốc. Xung đại sư vẫn như thường, lão nói tiếp: "Tam Bảo, ai khiến ngươi
nhà tan cửa nát, ai khiến ngươi thành tuyệt tự? Ba đời nhà ngươi đà tận
trung cùng Lương vương, đã thụ hưởng nhiều hồng ân cuả Đại Nguyên ta,
tận hưởng vinh hoa phú quý. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, có hận thù
phải trả, mang ơn phải đền đáp, chẳng lẽ ngươi chả nghĩ gì đến đòi công
đạo sao?"

Trịnh Hoà cúi đầu không nói, một lúc thật lâu sau, y lí nhí: "Vương tử

Tiết Thiện, Tam Bảo chả phải đại trượng phu gì hết, chỉ là một tên thái
giám vô tích sự"

Xung đại sư lắc đầu nói: "Tam Bảo, hồi nhỏ, ngươi và ta chính là bạn

nối khố, tính tình ngươi thế nào ta đều hiểu rõ, cho dù bị làm thái giám,
tánh ngươi vẫn vậy, nam tử trên đời này không có mấy kẻ sánh bằng. Nếu
ngươi chju làm nội ứng, ẩn mình ở phủ Yến vương, mình trong ngoài kết
hợp, làm cho Yến vương bị phế. biên giới phía bắc không còn tướng giỏi,
thiết kỵ của Đại Nguyên thừa thế nam hạ, sẽ thu phục toàn cõi Trung
Nguyên, đến lúc đó, ngươi chính là đại anh hùng, đại công thần phục hưng
bản triều."

Trịnh Hoà mở to mắt dòm Xung đại sư, khi ánh mắt hai người giao

nhau, mặt Trịnh Hoà thoáng lộ một chút tránh né. Xung đại sư lại nói:
"Xem xét mọi mặt, phản Yến vương lại chả phải bất trung, nếu quên đi thù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.