LINH PHI KINH - Trang 158

mắt, các ván gỗ của quan tài vẫn chẳng di dịch chút nào, lượng không khí
trong quan tài vốn ít ỏi, hắn càng giãy giụa, dưỡng khí càng chóng tiêu hao,
áp lực trên vùng ngực mối lúc một tăng, hắn có cảm tưởng lồng ngực sắp
nổ tung đến nơi.

Trước mắt nổ đom đóm, Lạc Chi Dương theo bản năng mà nghĩ, đang

có cái gì không ổn, nếu Lãnh Huyền không đến kịp thời, lúc lão mở áo
quan ra, có khi chính mình đã sớm ngộp thở mà chết. hay là lão thái giám
bụng dạ bất lương, lão đã lươn lẹo định tâm chôn sống hắn. Đúng rồi, xem
dưới góc cạnh đó, bị mai táng dưới thân phận một thái giám, cái chết của
Lạc Chi Dương là danh chính ngôn thuận, nó quyết không ảnh hưởng gì
đến danh dự công chúa Bảo Huy, nực cười thêm nữa, là hắn cả tin, để lão
thái giám mặc tình sắp đặt mọi chuyện! Chậm đã, nếu lão thực sự muốn
giết mình, đem mình chôn sống làm chi cho hao phí công sức, với bản lãnh
của lão, Lãnh Huyền có thể nhẹ nhàng búng một ngón tay, lập tức chấm dứt
cái mạng nhỏ nhoi của hắn.

Lạc Chi Dương nghĩ ngợi, hắn hoang mang, hô hấp càng ngày càng khó

khăn, chừng như có một đôi tay thật to lớn đang mạnh bạo thít chặt vào cổ
hắn.

Trong cơn tuyệt vọng, tay hắn đụng phải một cái hộp thật dài, lúc hắn

nhấc lên, thấy nó chính là hộp đựng sáo ngọc "Không Bích", bên trong
quan tài tối đen, chất ngọc hi hữu của sáo cũng chẳng thể toả sáng. Nhạc
Chi Dương tay cầm sáo ngọc, một ý nghĩ đáng sợ bỗng hiện ra trong đầu:
Chẳng lẽ Chu Vi biết trước mọi sự tình? Bằng không, vì cớ chi mà cô rơi
lệ? Cây sáo ngọc, có lẽ không phải một tặng vật, mà là một món đồ chôn
theo người chết.

Ý niệm này vừa lóe ra, Lạc Chi Dương phát cuồng, phát giận không

thôi. Hắn lấy cây sáo đập mạnh vào thành quan tài, ngọc bích cứng rắn lạ
thường, đã để hằn một vết thật sâu vào ván gỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.