LINH PHI KINH - Trang 198

Trên sàn nhà bỗng hiện ra một đốm máu tươi, trong khi đầu ngón tay

của Lãnh Huyền có chút run rẩy. Đứng sau lưng lão, Chu Vi trông thấy thật
rõ ràng một vết đỏ thẫm trên vai trái của lão đang loang rộng ra, ý nghĩ
bỗng hiện ra trong đầu cô: “Hỏng to, Lãnh công công trúng thương rồi!”

“Lão yêm cẩu!” Minh Đấu buông một tiếng cười lạnh, “Kiểu này, ngươi

bữa nay khó tránh thoát công đạo!”

Lãnh Huyền mặt chẳng đổi sắc, vung vẩy ống tay áo, bình thản nói: “Ba

đánh một là công đạo, tấn công, lôi kéo người vô can vào cuộc cũng là
công đạo, cái công đạo của Đông Đảo thì ra là vậy, Lãnh mỗ thực sự nể sợ
nó quá xá chừng!”

Đông Đảo ba người nghe câu này, thảy đều thấy nóng mặt. Cùng lúc,

chợt có tiếng cười ha hả rõ to, cả ba cùng đưa mắt trông sang, kẻ đang cười
lại là gã hòa thượng kia. Dương Phong Lai giận đến phát khùng, ngoác
miệng ra chửi: “Đồ lừa trọc, mi cười cái giống gì?”

Bạch y tăng nhấc chén trà lên, cười nhàn hạ, đáp: “Cười giống gì?

Đương nhiên là cười người

. túc hạ hỏi như vậy, chẳng lẽ túc hạ không

phải là người à?”

Dương Phong Lai giận dữ, lớn tiếng chửi mắng: “Xú trọc lư, tao là cha

ngươi!”. Bạch y tăng vẫn cười “Cái đó lại càng không đúng, ta là lừa trọc,
ngươi là cha, chả phải ngươi cũng là lừa sao? Hừ, ta trông bộ dạng ngươi
lông lá dài thoòng, hổng tính là lừa trọc được, trái lại, đích thực một con
lừa nhỏ, ha ha, một con lừa, một con lừa … chỉ có hơi đen đúa chút xíu!”

Dương Phong Lai tức giận đến hai mắt đổ lửa, y đang muốn ra tay giáo

huấn, Minh Đấu khoát tay cản y, trầm giọng nói: “Đừng dính chuyện tầm
phào nữa, việc chính quan trọng hơn!”

Dương Phong Lai trông thần sắc của hắn, biết hắn có lý, y lập tức nén

cơn giận xuống, vung dải lụa lên, cuồn cuộn nhắm vào Lãnh Huyền. Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.