LINH PHI KINH - Trang 252

quý, làm âm hồn y bất an, nên ngẫm nghĩ một chặp, hắn xoay người đi
xuống Tương Sơn, nhắm hướng kinh thành thẳng tiến.

Còn cách thành vài dặm, chợt thấy một quán trà, sau nửa ngày thổi sáo,

Lạc Chi Dương miệng khô lưỡi rát, hắn bèn vào quán gọi một chén trà giải
khát.

Đang uống, hắn chợt nghe tiếng người nói chuyện: "Lão yêm cẩu xảo

trá quá chừng, mình đã lại để vuột mất nó rồi." Lạc Chi Dương nghe ra
giọng của Minh Đấu, hắn thất kinh, vội vàng quay đầu né qua phía khác.

"Hết thảy đều tại thằng lừa trọc lắm chuyện, bằng không, lão yêm cẩu

thế nào cũng chết tan xác." Đó là giọng của Dương Phong Lai, y vừa nói,
vừa bước vào quán, miệng ầm ĩ kêu, "Tiểu nhị, mau rót ba bát trà nguội giải
nhiệt!" Y ngừng một chút, mắng tiếp, "Cái xứ Kim Lăng này hổng phải chỗ
để người ta ở mà! Còn chưa tới tháng năm, mà đã như con mẹ nó, bị đem
chiên xào trong chảo rồi."

Chợt nghe có tiếng thở dài, là Thi Nam Đình, lão nói chậm rãi: "Cũng

không hoàn toàn lỗi ở hòa thượng, lúc Lãnh Huyền chạy trốn, các người đã
không rượt theo Lãnh Huyền thì chớ, còn cứ cố xác bám vô hòa thượng
không thôi, kết quả trắng tay, vuột mất hai mạng"

Minh Đấu hừ một tiếng, nói: "Nếu theo tình riêng, là phải rượt theo lão

yêm cẩu; còn về việc công, cái kho tàng kia mới là việc vô cùng lớn, mình
dám tự ý bỏ qua, chẳng phải xem trọng tư hơn công hay sao? Đảo vương
hỏi đến, bọn mình ăn nói thế nào" Dương Phong Lai cùng ý kiến, nói thêm:
"Minh Đấu nói đúng đó." Thi Nam Đình cười nhạt, trả lời: "Người ta bảo,
‘Sát phụ chi cừu bất cộng đái thiên’ (thù giết cha là chẳng đội trời chung),
hôm nay Thi mỗ mới hiểu, những lời đó là sai, mối hận đoạt bảo, mới là bất
cộng đái thiên." Minh Đấu cả giận: "Thi tôn chủ, ông nhắm vào ai vậy?"
Thi Nam Đình bình thản trả lời: "Ta nói ai, ai đó trong lòng tự hiểu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.