LINH PHI KINH - Trang 253

Quán trà lặng yên lặng một hồi, rồi Dương Phong Lai cố nặn ra một nụ

cười, nói: "Hai vị nổi sùng nhau làm chi? Như ta thấy, việc này phần lỗi
quy về Trương sư điệt, hắn báo tin cho bọn mình, nói Lãnh Huyền ở Tiên
Nguyệt cư, kết quả, mình tới nơi, nó lại rề rà không chịu ra mặt. Bữa nay,
nếu có ngón ‘Dạ Vũ Thần Châm’ của nó, bốn người chống hai, chưa hẳn
không giết nổi Lãnh Huyền!"

Minh Đấu lạnh lùng nói: "Thằng Trương Thiên Ý này khó hiểu lắm, ta

hổng ưa nó chút nào, không chừng, nó cũng âm mưu chiếm bảo tàng, đã để
bọn mình đấu đá kịch liệt một hồi, nó đợi cho hai bên lưỡng bại câu
thương, sẽ đứng giữa thủ lợi ngon ơ!" Thi Nam Đình trầm mặc một chút,
nói: "Minh Đấu, mọi người vốn là đồng môn, khi chưa có chứng cớ rõ
ràng, không nên nói mò!" Dương Phong Lai vội hỏi: "Có phải Thi tôn chủ
muốn nói, cái cừu hận nước mất nhà tan của nó, còn sâu đậm hơn thù hận
của bọn ta!"

Lạc Chi Dương rúc bên cạnh, hắn sợ mất hồn mất viá, lại nghe ba người

nọ lớn tiếng cãi cọ qua lại, không thấy đả động chúit gì đến việc ra đi khi
uống trà xong, hắn còn đang lính quýnh, bỗng nghe bọn họ im ắng hẳn lại,
rồi lại nghe Minh Đấu kêu: "Chủ quán, tính tiền!" Lạc Chi Dương còn đang
khoan khoái, bỗng hắn cảm giác đầu vai bị trầm xuống, như thể có ai vừa
vỗ vào đấy. Đầu óc đang căng thẳng, hắn lập tức nhảy dựng lên, ngoái
trông lại, chỉ thấy Minh Đấu cười mơn, nói: "Thằng nhóc con, là mi đây
mà!"

Lạc Chi Dương "úi" một tiếng, xoay mình định bỏ chạy, hắn vừa quay

đầu, đã thấy Dương Phong Lai bĩu môi, đứng chắn phía trước, hắn xoay
sang mặt khác, cũng thấy Thi Nam Đình hai tay bưng miệng, ho khan nho
nhỏ.

Lạc Chi Dương vô hy vọng thoát thân, hắn đành thở ra, ngồi xuống.

Dương Phong Lai bước tới, đưa tay nắm cổ áo lôi hắn lên, cả tiếng nói:
"Tiểu tử này ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền, ta thấy nó chắc cũng chả phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.