LINH PHI KINH - Trang 378

Hai người không vào bờ được, đành phải chuyển hướng bơi ra phiá đầu

hòn đảo.

Bơi được một chặp, qua khỏi cuối con đê chắn sóng thì tới một vách đá

dựng, cao cỡ ngàn thước, lừng lững như tường đồng vách sắt. Giang Tiểu
Lưu đang trong cơn tuyệt vọng, Lạc Chi Dương giật vào chéo áo y, chỉ
ngón tay về một nơi xa xa, la lớn: "Chỗ kia là gì vậy?"

Giang Tiểu Lưu chăm chú trông vào, mé dưới vách đá có một cái kẽ hở,

hình dạng như một cửa vòm thuôn thuôn như đầu ngón tay, ngay bên trên
mặt nước biển. Bên trái có sơn mầu đỏ một hàng chữ "Tinh Ẩn cấm cốc,
bất đắc vọng nhập." (Lũng Tinh Ẩn, cấm không được tự tiện bước vào).

Đồng lúc, từ phía sau truyền đến tiếng hò hét, hai người ngoái trông lại,

thấy bọn đệ tử đang cưỡi hai chiếc thuyền, thi nhau lướt sóng đuổi đến.

"Nhanh lên!" Lạc Chi Dương gấp rút bơi về phía kẽ hở trên vách, Giang

Tiểu Lưu theo sát đàng sau. Cả hai gắng giữ thân mình ngang mặt nước,
một lúc sau, đáy nước giảm dần độ sâu, hết biển, đất mở rộng ra thành một
vùng bằng phẳng. Đi qua khỏi cửa, ánh sáng từ từ nhạt đi, rồi trước mặt dần
dần tối đen, cả hai nẩy sinh sợ hãi, ngần ngừ không dám đi tới. Từ mé sau
truyền đến một tràng tiếng hò hét chửi bậy, ngoái trông ra, thấy hai tiểu
đĩnh đều dừng bên ngoài cửa, bọn đi thuyền hả họng chửi mắng, nhưng
không dám bỏ thuyền, tiến vô trong.

Hai người không dám dừng lại, cũng không cần biết đàng trước có gì,

cứ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh. Đường đi mỗi lúc một rộng ra, trên
đỉnh đầu xuất hiện một cái khe thật dài, qua đó, nhờ ánh mặt trời chiếu
sáng, cây cỏ trên mặt đất mọc xum xuê. Hai người chợt phát hiện, trong
này tuy thông với biển khơi, thực ra đó là một lũng núi, hai bên bờ vách đá
dựng phủ đầy các loại dây leo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.