LINH PHI KINH - Trang 526

cùng bất đắc dĩ, cô đành nhờ huynh trưởng làm chủ hôn, gả cô về cho một
nam đệ tử khác..."

" Đủ rồi!", Vân Hư hét lớn một tiếng, mắt toé lửa dõi chằm chằm vào

hòa thượng, "Mấy cái đó đều là chuyện cũ năm xưa của Đông Đảo ta,
người trộng tuổi trên đảo chẳng ai là không biết, nhà ngươi đem chuyện
xưa ra quậy lên ầm ĩ, là có ý tứ gì?"

Xung đại sư cười hề hề, nói:" Không có ý tứ gì, chẳng qua vì thương

tiếc cho cô nương nọ. Đảo vương tài thì cao, lòng giỏi nhẫn nhục, chí gồm
thu thiên hạ, những chuyện cũ năm xưa đó dĩ nhiên không để trong lòng.
Nếu không thế, năm đó cũng sẽ không phụ tình bạc nghĩa, vất bỏ người
mình yêu quý để đi cưới em gái Trương Sĩ Thành."

Trong đám đệ tử lại nổi lên một trận xôn xao, Lạc Chi Dương đứng

ngoài nghe kể, hắn cũng không khỏi kinh tâm, có cảm tưởng hơn nửa ngày
Xung đại sư kể lại chuyện xưa, người thiếu hiệp trong câu chuyện đúng là
đảo vương Vân Hư. Hắn dõi mắt trông sang, mặt mày Vân Hư tái xanh tái
xám, ánh mắt vô thần, xem thật giống mặt quỷ sống. Vân Thường tức giận
đến run rẩy toản thân, y lớn tiếng nói: "Con lừa trọc kia, mi chán sống rồi
ư, dám nói năng điên khùng, đặt điều vào chuyện tình cảm giữa gia phụ
cùng tiên mẫu, hôm nay, nếu để cho ngươi sống sót rời khỏi đảo này, ta,
Vân Thường thề không làm người."

"Nói năng điên khùng, ta tuyệt không dám đâu", Xung đại sư chắp mười

ngón tay, cười, nói, "Người xuất gia không nói dối, những câu bần tăng nói
đó đều là sự thật, tiểu thí chủ nếu không tin, hãy cứ đi hỏi ngay nơi một vị
lớn tuổi trên đảo"

Vân Thường rút kiếm đánh soạt, gằn giọng: "Ta muốn hỏi ai, không

mắc mớ gì đến ngươi, thằng lừa trọc kia, trái lại chính là mi phải đi hỏi qua
bảo kiếm này đây!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.