LINH PHI KINH - Trang 527

"Ta vốn ngưỡng mộ 'Phi Ảnh Thần Kiếm' đã lâu, gặp dịp đây cũng xin

được lĩnh giáo.", Xung đại sư vẻ lơ đãng, nói tiếp, "Chẳng qua, bần tăng
còn chưa kể xong câu chuyện".

Bạch y tăng tủm tỉm cười, chắp tay, thân mình vẫn bất động, đàng trước

lão bỗng có bóng người nhoáng lên một cái, đã thấy Trúc Nhân Phong nhảy
ra che chắn cho lão, tay phải y vung ra, năm ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng
búng một búng đúng ngay vào thân kiếm của Vân Thường, chỉ nghe "rẻng"
một tiếng, trường kiếm trong tay Vân Thường bị rung chuyển tựa một con
rắn quằn quại, làm Vân Thường hầu như không sao nắm chắc lấy nó được.

Gã này bèn xoay tròn thân mình, vung trường kiếm vẽ một đường cong

thật dài, nghe 'vù' một tiếng, mũi kiếm đã nhắm đâm vào eo lưng Trúc
Nhân Phong. Chiêu kiếm cực kỳ tàn độc, nét cười trên mặt Trúc Nhân
Phong lập tức tan biến, y lướt nhẹ thân mình như cộng cỏ dưới gió, theo làn
kiếm mà rụt nhanh ra sau, mũi kiếm sượt ngang thân mình, để lại một lỗ
hổng trên tấm áo đen của y.

Vân Thường còn chưa kịp thuận thế hạ lưỡi gươm xuống, thân mình

Trúc Nhân Phong đã chuyển theo một góc kỳ dị, y tránh thoát làn kiếm
phong, rồi vung cánh tay phải lên, tựa một thanh trường đao, nhắm chém
vào trán Vân Thường.

Gió dữ đập vào mặt, Vân Thường không sao mở mắt, gã vội vàng cúi

đầu, lướt nhanh ra sau, chỉ cảm giác một luồng lãnh phong ập vào đỉnh đầu,
tấm khăn trên đầu đã bị cắt rời thành hai mảnh bay xuống đất, ở giưã chúng
có lẫn ít sợi tóc.

Hai người ra tay như sấm chớp, số người đương trường nhìn rõ đầu đuôi

cũng không nhiều, khi hai đối thủ tách ra, thấy sót lại trên đất một mảnh áo
đen, hai đoạn khăn trùm đầu, mới biết rằng vừa rồi, song phương đều đã
đem tính mạng ra đặt cuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.