LINH PHI KINH - Trang 531

thiếu hiệp."

Như bị sét đánh, theo bản năng, Diệp Linh Tô lui hai bước tránh về phía

sau, chừng như cô nghĩ có thể thoát khỏi những mũi dùi bén nhọn toát ra từ
Xung đại sư. Vùng đất bằng Ngao Đầu bỗng nhiên lặng thinh như tờ, đến
ngay một ngàn cú sấm sét giáng xuống cũng không gây tác hại bằng mấy
câu đáng sợ vừa rồi của Xung đại sư.

Trong đầu Diệp Linh Tô bỗng dưng mờ mịt, nó đang chất chứa một cảm

giác cực kỳ quái gở, không phải giận dữ, không phải kinh hãi, đúng hơn là
một khủng hoảng khôn tả, cô quét ánh mắt sang Vân Hư, mong ông ta
buông lời phủ định, nhưng ngược lại, dáng vẻ Vân Hư không có gì là muốn
phản biện, mặt ông tái nhợt, ánh mắt ngu ngơ, ông đứng ỳ ra đấy, không
nói một lời, tưởng chừng vào thời điểm đó, trong ông đột nhiên không còn
một chút sinh khí nào.

"Thằng lừa trọc!", mặt đỏ bừng bừng, mắt toé lửa, Vân Thường rung

trường kiếm trong tay, thét to, "Mấy câu rắm thối ngươi đã phóng ra hết
chưa? Nếu đã xong cả rồi, mau đem cái đầu chó qua đây chịu chết!"

"Tội nghiệp! Tội nghiệp quá!", Xung đại sư nhìn y, lắc đầu, lão thở dài.

"Tội nghiệp cái gì?", đôi mắt sắc lẻm của y long lên, giọng gay gắt.

Xung đại sư nhạt giọng, nói: "Tội nghiệp mi đã hơn hai mươi tuổi đầu,

mà còn chưa biết mẹ đẻ ra mình vì cớ gì mà chết."

Vân Thường sửng sốt, y buột miệng đáp trả: "Sao ta lại không biết? Gia

mẫu mắc bệnh mà về trời"

Xung đại sư liếc qua Vân Hư một cái, lão hi ha cười, hỏi: "Vân đảo

vương, ông thì nói sao về cái chết đó?"

Vân Hư ngậm miệng, nhắm mắt, không nói một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.