LINH PHI KINH - Trang 574

Xung đại sư vừa nghe qua, lão hốt hoảng, "Thái xú cốc chủ" Tịch Ứng

Chân này bằng vai vế cùng sư phụ Uyên đầu đà, ông ta là một kỳ nhân,
mang danh đạo sư của bậc đế vương, đứng cai quản toàn thể đạo quán
trong thiên hạ. Lại nói thêm, đạo sĩ vốn là bạn cố cựu thâm giao của Chu
Nguyên Chương, thường lánh mình chốn phương ngoại, không hiểu sao
vào thời điểm mấu chốt này, ông lại đột nhiên xuất hiện trên Đông Đảo.
Trong lòng đầy nghi vấn, lão liếc mắt nhìn Minh Đấu, ánh mắt không phải
không có ý phiền trách.

Minh Đấu thầm kêu đáng tiếc, lão vốn cho rằng Tịch Ứng Chân là địch

thủ của Đông Đảo, mà ông lại đang bị giam cầm dưới đáy cốc Tinh Ẩn, khi
tính toán nhân số lực lượng, lão đã không bảo cho Xung đại sư biết.

Tịch Ứng Chân chăm chú nhìn đầu vai Lạc Chi Dương, ông bỗng thở

dài: "Tiểu tử, mi cũng thật to gan, cú vừa rồi thực chẳng khác gì mi thò tay
cướp miếng mồi từ miệng con cọp, chỉ cần mi lui chậm một bước, mấy trảo
đó hẳn đã chọc thủng cái sọ não của mi rồi!"

Đầu vai Lạc Chi Dương vẫn đang đau nhức, hắn không khỏi gượng một

nụ cười, đáp: "Tui cũng vì cái đầu nóng hực lên, chỉ biết xông ra, chứ
không có suy nghĩ gì nhiều khác!"

Tịch Ứng Chân lườm hắn, ông gật đầu, khen: "Hay cho câu 'cái đầu

nóng hực'!"

Ông ta quay sang Diệp Linh Tô hỏi cô: "Tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi

định cứu người hay là giết người đây? Kim châm phóng ra ào ào, mà lại
không phải là để thêu thùa kia chứ!"

Diệp Linh Tô cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Hoa Miên khe khẽ thở ra một hơi dài, bà nói: "Tịch đạo trưởng hiểu lầm

nó rồi!. Cô nàng do ta nuôi nấng, đã hiểu rõ tính cách của ta, Hoa Miên này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.