LINH PHI KINH - Trang 639

mở miệng, bỗng có người giật giật vào ống tay áo, ngoái trông lại, ông thấy
Lạc Chi Dương ghé sát bên tai nói nhỏ: "Đã lấy được sách rồi, chả cần phải
chơi đẹp với tụi nó làm chi, biển cả mênh mông, không biết đâu là đâu,
mình dẫn bọn nó về lại đảo Linh Ngao, hai cái tên cẩu tặc này nhất định
cũng sẽ chẳng hay biết gì hết."

Xung đại sư luyện môn Thiên Nhĩ thông, lão nghe được tiếng lá rụng

trong vòng trăm bước, tuy Lạc Chi Dương nói nhỏ, lão lại nghe rõ tất cả,
lão lập tức thầm nổi giận, những muốn tống cho tiểu tử một quyền chết tươi
cho rồi.

Minh Đấu cũng thấy khả nghi, lão hét lớn: "Lạc tiểu cẩu, mi nói ma nói

mãnh gì vậy?"

Lạc Chi Dương ho khan một tiếng, đáp: "Tui nói Minh tôn chủ là người

tốt vô cùng, chỉ tiếc cái bị ăn phân người hơi nhiều, mở miệng ra thấy còn
khó ngửi hơn đánh rắm nữa!"

Minh Đấu nghe hắn nói nửa phần đầu lão thấy hơi lạ, nhưng khi nghe

trọn câu, lão tức giận la hét um xùm.

Tịch Ứng Chân xua tay, vui vẻ nói: "Minh tôn chủ khỏi cần tức giận.

đúng là Lạc Chi Dương hiến một kế, thật hết sức bất lợi cho phe nhà ngươi.
Nhưng bần đạo đã chịu lời nhị vị, quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan
truy, bần đạo nói sao làm vậy, quyết không tráo trở!"

Lạc Chi Dương trong lòng khẩn trương, hắn giật lia lịa vào ống tay áo

ông, Tịch Ứng Chân làm ra vẻ không hay biết. Diệp Linh Tô nhạt giọng
nói: "Lạc Chi Dương, đừng làm rối nữa, bộ ngươi không nghe thấy sao,
người ta thực sự là đường đường quân tử, cái thứ du thủ du thực cà mèng
như ngươi, làm sao sánh cho được!"

Lạc Chi Dương cũng biết Tịch Ứng Chân ý đã quyết, hắn bất đắc dĩ

buông tay áo ông, hít vô một hơi thật dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.