LINH PHI KINH - Trang 686

trảo của nó là mất mạng như chơi, nếu trong khi mình nhổ châm mà nó nổi
chứng làm khó dễ mình, há chẳng phải là một cái dại dột to lớn sao?

Ngần ngừ một chút, Lạc Chi Dương cúi mình xuống, thò hai ngón tay

ra, nắm vào đầu kim, hắn cảm giác con ưng run cầm cập, con tim hắn hầu
như muốn nhảy tuốt lên tận cuống họng, hắn bèn lập tức né tránh ánh mắt
con ưng trắng, miệng thì thầm:"Ưng huynh đừng sợ, ưng huynh đừng
sợ...." Nói đến lần thứ ba, hắn bỗng vận sức ra đầu ngón tay, rút mạnh một
cái, cây kim châm trong tay đã được kéo ra hẳn, làm phọt một tia máu.

Ưng trắng rú lên một tiếng thảm thiết, cái mỏ nhọn hoắt của nó nhanh

như chớp giật, hung hãn mổ vào lưng bàn tay Lạc Chi Dương. Lạc Chi
Dương rú to một tiếng, hắn nhẩy nhổm lên, chỉ thấy chớp loé một bóng
trắng, con ưng dã bay vút lên cao, trong nháy mắt, đà biến mất dạng.

Lạc Chi Dương quan sát lưng bàn tay, chỉ thấy miệng vết thương đen

ngòm, máu rỉ ra như suối, trong lòng thật là vừa tức giận vừa hãi kinh, lại
nảy hối hận đáng lẽ không nên đâm đầu vào cái chuyện vớ vẩn này, súc
sinh rốt cuộc vẫn là súc sinh, toàn là thứ lòng dạ vô ân vô nghĩa, thú tính
khó thuần phục được, động một chút là đả thương người.

Còn đang áo não, hắn chợt nghe tiếng người cười, nói: "Hảo tiểu tử, đã

biết lợi hại chưa?"

Lạc Chi Dương quay đầu nhìn, Tịch Ứng Chân chắp hai tay sau lưng, đi

ra từ mặt sau một tảng tiều thạch, hắn thầm hiểu, những diễn tiến vừa rồi
nhất định đã bị lão đạo sĩ trông thấy, hắn lập tức đỏ mặt lên tận mang tai,
không tránh khỏi xấu hổ.

Lão đạo liếc hắn một cái, ông cười cười: "Tiểu tử, mi có biết lai lịch con

chim này không?"

Lạc Chi Dương lắc đầu, Tịch Ứng Chân đưa tay vuốt râu, rồi hỏi tiếp

"Vậy mi đã có nghe nói qua về loài hải đông thanh chưa?" (hải đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.