LINH PHI KINH - Trang 695

Lạc Chi Dương đón lấy mà xem, thấy dấu vết móng vuốt trên xác thỏ,

hắn lập tức hiểu ra, bèn vỗ tay, nói: "Tui biết tại sao", hắn còn chưa nói
xong câu, bên trên đầu chợt có tiếng gió, hắn vội vàng nhảy nhanh sang
một bên, chỉ thấy một con hải điểu từ trên trời vút xuống, nó đậu xoạt một
cái trước mặt hắn.

Lạc Chi Dương vừa dõi mắt nhìn sang, chợt một bóng loáng nhanh tự

tên bắn, đã bay cao lên không trung.

Diệp Linh Tô vừa nghe động đã vung tay định phát châm, Lạc Chi

Dương cuống cuồng chụp vào tay cô, con ưng trắng đã như chớp loé, bay
mất dạng vào giưã đám cây rừng.

Diệp LinhTô tay còn cầm kim châm, cô trừng mắt nhìn toé lửa vào Lạc

Chi Dương.

Lạc Chi Dương vội nói: "Diệp cô nương đừng bực, con hải đông thanh

này chịu ơn của tui, nên đã săn bắt muông thú đến đền ơn mình đó mà"

"Chịu ơn?", Diệp LinhTô vẻ nghi ngờ, "Nó chịu ơn gì của ngươi?"

Lạc Chi Dương kể sơ sài qua, Diệp LinhTô mím môi, cô lặng thinh

nghe cho hết lời kể, rồi cô bỗng nghiến răng nói: "Hay nhỉ, ta dùng châm
bắn vào nó, ngươi lại rút châm ra hộ nó, ta là ác nhân, ngươi làm người tốt,
ngươi làm ơn, còn ta thì đã làm cái gì? Ma Vân... Ma Vân, thực tình là đã
chết uổng!"

Nói đến đấy, hai mắt thoáng nhuốm hồng, cô quay cái rẹt một vòng, vun

vút bỏ chạy như một làn khói.

Lạc Chi Dương có cảm giác nói năng thất thố, hắn còn chưa hiểu gì,

nhìn theo bóng dáng cô gái, rồi hắn quay sang dòm dòm vào Tịch Ứng
Chân, bối rối nói: "Ui, tiểu nha đầu toàn nói gì đâu không hà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.