LINH PHI KINH - Trang 696

Tịch Ứng Chân gượng cười, nói: "Ngốc tiểu tử, cô nàng đánh hải đông

thanh bị thương, mi lại cứu nó, nói trắng ra, chả phải là mi chỉ muốn chống
đối cô ta hay sao?"

Lạc Chi Dương vẫn không tức giận, hắn nói: "Có cái quái gì đâu?

Chẳng phải một con chim quèn sao? Mà nó cũng không phải kẻ địch, cứu
hay không cứu, thì đã có gì quan trọng đâu."

"Mi chả biết gì hết?" Tịch Ứng Chân lắc đầu lia liạ, "Đám con gái tâm

tư tỉ mỉ, nếu gặp người hợp ý, tất nhiên chỉ muốn chàng lúc nào cũng đồng
tâm ý với cô ta. Mi làm cái gì cũng đối nghịch, làm sao cô ta vui cho
được?"

Ông nói xong, miệng cười cười, đưa tay nhấc mấy con thỏ lên, ông

thênh thênh đi vô động.

Lạc Chi Dương đứng ngẩn người ở đấy, những điều Tịch Ứng Chân nói

xoay chuyển trong đầu óc, hắn không khỏi thầm nghĩ: "Ông già này nói
thẳng thừng, người hợp ý cô ta là ông buột miệng nói ra hay sao? Mình với
Diệp cô nương chỉ thân thiết nhau qua âm nhạc, những thứ khác, toàn
không chút tình ý gì hết." Hắn cứ một dòng suy nghĩ đó, mà chẳng thể tự
mình thuyết phục lấy mình, lại nhớ đến vẻ mặt Diệp LinhTô lúc cô bỏ chạy,
rmi mắt thoáng ửng đỏ, hầu như cô sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn rất rối
rắm, lại nghĩ thêm "Thân thế cô ta quá thảm, chẳng trách cô suy tư nhiều,
lo âu nhiều, vậy mình phải cố tìm cách nào làm cô khuây khoả mới được"

Nghĩ vậy, hắn rảo bước về phía cô gái bỏ đi. Được một quãng, chẳng

thấy ai, hắn đang định chuyển hướng,bỗng nghe từ mé trước vọng đến tiếng
quát tháo, hắn bèn vạch cây cỏ ra nhìn, kịp thấy Diệp LinhTô, nhuyễn kiếm
trong tay, đang chật vật giao chiến cùng Minh Đấu, Trúc Nhân Phong đứng
bên cạnh, nói lập lờ: " Mỹ nhân ui, đừng đấu đá làm vây, rủi nàng bị
thương, lòng ta làm sao chịu cho thấu! Chẳng bằng ngoan ngoãn buông
kiếm, theo hảo ca ca đây vể nhà hưởng phúc, không phải ta tán phét đâu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.