LINH PHI KINH - Trang 747

Diệp Linh Tô như đang nằm mộng, cô ấp úng: "Nhưng mà ... nhưng mà

ngươi... "

Tịch Ứng Chân ngắt lời cô: "Nếu ta không giả mắc bệnh, sẽ không thể

đánh trọng thương tên hòa thượng kia."

Diệp Linh Tô thở ra một hơi, cô còn nghe Tịch Ứng Chân nói thêm: "Ta

bình sinh chưa khi nao trá nguỵ, hòa thượng nọ ắt phải biết. Nhưng dù ta
chẳng ưa làm như vậy, chỉ vì không còn cách nào khác, một người chính
trực đột nhiên làm dối trá, mới có thể xuất kỳ bất ý lừa gạt được một kẻ
tuyệt đỉnh thông minh. Ta từng ngẫm nghĩ kế sách trong mấy ngày qua, còn
đang bị bí, tối hôm qua, Trúc Nhân Phong bỏ đi rồi mà còn quay trở về, lén
rình mò trong rừng, ta mới thầm tính tương kế tựu kế, đặt ra một cái bẫy,
mới dụ cho Xung đại sư bị mắc mưu."

Lạc Chi Dương lãnh một chưởng của TrúcTrúc Nhân Phong, nội tức

trong cơ thể bớt công phá, hắn giảm đau khá nhiều, nghe ông giải thích
xong, hắn gượng cười, nói "Tịch đạo trưởng, nếu ngài bó buộc trá thương,
sao lại lừa gạt luôn cả hai đứa tụi tui?"

Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, ông bình thản nói: "Nếu đến hai đứa

mi mà lừa không xong, thì làm sao gạt được hòa thượng nọ?"

Diệp Linh Tô chợt nảy ý kiến cô nói: "Thật hay quá, mình thừa dịp rượt

theo chúng nó, đánh cho tụi chúng không còn manh giáp!"

Tịch Ứng Chân cười nói: "Ta cũng đang có ý đó, cho dù không giết bọn

chúng, cũng tìm cách chế phục, để sau khi ta chết, chúng không thể làm
khó dễ hai đứa. "

Nói xong, ông phất tay áo, xoay người, sải bước đi ra ngoài động. Diệp

Linh Tô sợ ông quả bất địch chúng, lại lo ông hiền từ nương tay, dễ dàng
buông tha ba tên ác nhân, cô cũng rút kiếm đi theo. Lạc Chi Dương cố gắng
nhịn đau, đi áp chót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.