LINH PHI KINH - Trang 797

đất. Ba kẻ nọ nhổ bỏ hết cọc, quyết chí dồn toàn phe Lạc Chi Dương vào
tuyệt địa trên đỉnh núi, không nước uống, không lương thực, chỉ vài hôm là
bị đói khát khốn khổ mà chết.

Mưu kế này thập phần ác độc, Lạc Chi Dương hả họng chửi bới, mé

dưới, ba người nghe thấy đều hè nhau cười ầm. Trúc Nhân Phong là đứa bị
thua thiệt nhiều nhất, y thù hận Lạc Chi Dương thấu xương, bị mắng chửi,
y lại thấy khoái trá, bèn lớn tiếng trả lời: "Xú tiểu tử, để tao xem xem mi
nổi giận cuồng điên được bao lâu. Ba ngày nữa, lão tử sẽ đến nhặt xác mi!"

Xung đại sư cũng nói: "Lạc lão đệ, nếu ngươi sợ chết, hãy mau đầu

hàng. Hãy đưa ra nửa phần quyển 'Thiên Cơ Thần Công đồ' thì ta sẽ để cho
ngươi xuống được dưới đây"

Lạc Chi Dương giận quá sức giận, hắn la lớn: "Sách thì không có, chỉ có

một bãi nước tiểu thôi đây nè".

Hắn cởi giây lưng, nhắm vào lũ người bên dưới tè vung vẩy ra một bãi

to, Diệp Linh Tô đang ra đến cửa, thấy thế, cô phát ngượng chín cả người,
phải lùi nhanh vô trở lại, trong bụng mắng thầm không dứt.

Phía dưới, ba người vừa hoảng vừa hãi, sợ bị trúng phải nước tiểu, hè

nhau ôm đầu chạy trốn. Lạc Chi Dương hả giận, hắn cười ha hả, nói: "Thứ
đồ cẩu trệ này nọ kia, cái khúc 'Cao Sơn Lưu Thủy' đó của lão tử, bọn bay
thấy được không"

Ba người trốn được vào bìa rừng, họ thi nhau lớn tiếng chửi bậy, Lạc

Chi Dương ra sức mắng trả, hắn chửi mắng đã đời đến tận háo miệng rát
lưỡi mới chịu thong thả lui binh.

Mắt nhìn theo địch nhân đi mất dạng, Lạc Chi Dương ngã phịch ngồi

xuống đất, trong lòng đầy tràn thê thảm não nề, một cái khó chưa giải quyết
xong, đã chồng chất thêm một cái mới khác, lần này lâm vào tuyệt cảnh,
chỉ sợ rốt cuộc không có kế thoát thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.