LINH PHI KINH - Trang 808

trắng đang đậu trên ngọn cây, dáng kiêu hùng, nó vẫn đang chăm chú thăm
dò, vì thế cô lại cho rằng: "Con chim cũng đã thôi bay lượn, nào có thấy
bóng dáng ai đâu? Quá nửa là heo rừng lần mò ra đây gặm rễ cây". Nghĩ
thế, cô liếc sang Lạc Chi Dương, trong lòng thoáng chút khinh khi: "Tiểu tử
này nhát gan kiểu đó, thật chán ghê!"

Lại chờ ngóng thêm một hồi nữa, trăng ngả về hướng tây, đêm đã quá

canh ba, cây cối ven biển nhập nhoạng, mờ mờ ngả bóng dài ra. Diệp Linh
Tô mất hết kiên nhẫn, cô vừa định đứng lên, bỗng thấy bóng người chớp
nhoá, từ trong rừng cây có hai người bước ra, đến chỗ có ánh sáng trăng,
đúng là Xung đại sư cùng Minh Đấu. Cô gái bị bất ngờ, cô hốt hoảng, thiếu
chút nữa là đã kêu thành tiếng, nhất thời nhìn hai người đó, tim cô đập
thình thịch.

Hai người nọ im lặng một hồi, rồi Minh Đấu giọng chẳng mấy vui vẻ,

nói: "Hòa thượng, ngươi buộc ta ra đây ẩn nấp, nói là có thể có chuyện bất
ngờ, tại sao náo loạn hơn nửa buổi mà có thấy bất ngờ quái gì đâu, rõ ràng
chỉ toàn là muỗi mòng của giấc nửa đêm"

Xung đại sư rộ hai tiếng cười, nói: "Minh huynh chớ trách, bần tăng đã

có hơi nhạy cảm, chẳng hiểu Minh huynh có còn nhớ, hồi mình ở ngang
vách đá, đã từng bị con ưng trắng nó tấn công không?"

Minh Đấu nói: "Chỗ đó ngay tổ của nó, có người đến gần, chim chóc nó

muốn bảo vệ hang ổ, dĩ nhiên là ra tấn công mấy kẻ đang tiến đến".

"Cũng không phải vậy", Xung đại sư chậm rãi lắc đầu, "Ta xem con ưng

trắng kia hành động rất có chương pháp, chiều hôm nay, nó lại xoay quanh
bên trên bọn mình, ta nảy sinh lòng nghi ngờ nó đang bị người sai khiến, đã
bị sai dọ thám động tĩnh tụi mình."

Minh Đấu "phì" một tiếng, lão cười nhạt, nói: "Đúng là có thuật thuần

phục chim ưng, nhưng ngay đến chim ưng nhà, muốn thuần phục cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.