LINH PHI KINH - Trang 878

Bà đưa mắt nhìn Lạc Chi Dương, bảo hắn: "Bọn ta mắc công chuyện, tự

ngươi đi về đi thôi!"

Lạc Chi Dương còn chưa kịp trả lời, Chu Liệt đột nhiên nói: "Thu sư tỷ,

tên tiểu đạo sĩ này mập mờ lén lút, tuy chẳng phải người của Diêm bang,
chưa hẳn không phải gian tế."

Bặc Lưu cũng nói: "Đúng quá, nếu nó không phải đệ tử Diêm bang, tạì

sao lại theo dõi tỷ?"

Thu Đào nghe có lý, bà đang định tra hỏi kỹ hơn, chợt nghe từ xa truyền

đến một tiếng hú dài, âm điệu du dương uyển chuyển, như một giòng suối
chảy xuyên núi rót xuống lũng sâu, đầy nét nhu hòa thanh thoát mà lại chứa
một kình khí sắc bén khôn tả.

Thu Đào khẽ biến sắc, bà buột miệng kêu: "Là Mộc sư đệ."

Những người kia cũng rùng mình,Thạch Xuyên hô to "Chạy tới đó

mau", y nhấn mạnh gót chân, tung mình phóng đi, đất đá chỗ gót chân dẫm
vào thảy đều bị nát vụn, Trong lòng cập rập, Thu Đào quay sang bảo Lạc
Chi Dương: "Ngươi đi theo ta". Một tay bà nhấc lên gánh đất sứ, một tay
níu chặt lấy cánh tay hắn, bà kéo hắn chạy đi,

Lạc Chi Dương bị bà túm theo, hắn thầm kêu "Xúi quẩy!". Chuyện mấy

tỷ đệ Thu Đào có xích mích cùng Diêm bang chả dính líu gì tới hắn, nhưng
nếu như Diêm chúng nhìn thấy hắn cùng trong đoàn người này, tất nhiên
coi hắn là đồng lõa của phe Thu Đào.

Đường đi không bị ai ngăn trở, trên vài cây to hai bên, có treo hơn mười

người, nom giống lũ dơi treo ngược cánh, đung đưa dưới làn gió đêm, Mặt
đất cũng nằm ngổn ngang không ít đệ tử Diêm bang, kẻ nào cũng há mồm
trừng mắt, mặt tái nhợt. Chu Liệt cúi người điều tra, trầm ngâm nói: "Đây
là 'Ngưng Tuyết công’."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.