LINH PHI KINH - Trang 962

biến ngươi thành một thái giám, ở lại trong cung làm bạn với ta."

Lạc Chi Dương không ngờ khéo quá hóa vụng, nhất thời ngớ mắt đớ

lưỡi, hắn cảm giác cây chủy thủ lạnh như băng quẹt qua quẹt lại, bán thân
bên dưới hắn nổi gai sởn ốc, khắp người mềm nhũn ra.

Thấy hắn quá sợ hãi, cô gái càng khoái chí, cô cười, nói: "Sao? Sợ rồi

hả? Hừ, ngươi dám sử cái chiêu "Trúc Duẩn Tử Sao Nhục" nọ, đây là cái
kết cục của ngươi."

"Cũng được", Lạc Chi Dương thở ra một hơi, "Mong rằng trước khi

xuống tay, xin nói cho tui biết tên họ của cô, để tui còn rõ là đã chết vào tay
ai.".

Cô gái thấy hắn đến nước này mà còn an nhiên, cô thầm thấy kỳ, đang

định lên tiếng tự báo tên họ, chợt nghe từ ngoài cửa truyền vào một thanh
âm êm ái: "Cô ấy là công chúa Hàm Sơn, cũng là muội muội của ta."

Lạc Chi Dương nhận ra tiếng Chu Vi, hắn mừng đến nỗi gần hét lên,

còn sắc mặt công chúa Hàm Sơn thì tái mét, cô nhẩy nhổm, đưa mắt dõi ra
phía cửa, rồi bỗng cô cười khanh khách, nói: "Bảo Huy, ngươi đến thật
đúng lúc, chỉ chậm chút nữa là trong Tử Cấm thành này được có thêm một
tên thái giám."

Cửa điện ken két mở rộng, Chu Vi bước vào, y phục giản dị, dáng

khoan thai, trên tay là một thanh trường kiếm còn trong vỏ, khuôn mặt
điềm tĩnh thanh thoát, hiện rạng rỡ dưới ánh trăng mờ nhạt.

Lạc Chi Dương tim đập càng thêm mạnh, hắn nhìn thấy tiểu công chúa,

suýt hả họng la lớn, cảm giác một cụm nhiệt khí đang chặn nghẹn cuống
họng, mắt mũi hắn cay sè, hầu như gần đổ lệ. Chu Vi cũng đưa mắt liếc sơ
vào hắn, mặt thoáng vẻ buồn vui lẫn lộn, hai gò má hơi ưng ửng hồng, cô
cất giọng nhàn nhạt bảo hắn: "Đạo Linh, đến là khổ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.