lọc. Khả năng bạn bị mất một phần khả năng nghe lúc đó không còn
quan trọng nữa.
Tôi đoán một người lính bắn tỉa cũng không quan tâm đến những gì
tôi đang tập trung vào ngay lúc này: nhấc tay giữ khẩu súng khi nằm
sấp khiến chiếc áo chống đạn bị dồn lên và đẩy vành mũ phía sau gáy,
khiến chiếc mũ sụp xuống trán đẩy kính bảo vệ mắt làm cho mắt kính
chọc thẳng vào gò má.
“Thế quái nào mà các cậu làm được công việc này nhỉ?” Cô nhà văn
nói giọng cáu kỉnh. Jack lặng thinh trong giây lát. Có lẽ cậu ta đã nghe
câu hỏi này khá nhiều lần, và hầu hết người hỏi không nghĩ về những
bất tiện mà các trang bị bảo vệ không ăn nhập với nhau mang lại.
“Chị sẽ phải quen dần với nhiều thứ.”
T
ôi nghĩ những người lính đặc nhiệm sẽ được trả tiền cho những
gì họ làm ngày hôm nay, nhưng cũng có thể họ làm điều đó vì món bít
tết. Nhân viên hậu cần của Trại Pendleton đã đặt trước mặt Jack và tôi
miếng bít tết thăn phi lê to cỡ quả lựu đạn. Fallon nhận được món cá.
Trông anh ta như sắp khóc vậy.
“Chị biết thứ khó khăn nhất đối với chúng tôi là gì không?”
liếc quanh bàn một lượt. “Nó ở ngay đây.”
“Vâng.” Tôi hiểu. Những người lạ với các câu hỏi và phỏng đoán
của họ.
Hóa ra Jack không đề cập thứ tôi đang nghĩ. Cậu ta nói “chúng tôi”
không phải để ám chỉ lính bắn tỉa hay đặc nhiệm. Cậu đang nhắc đến
việc nghe khó. Và “nó ở ngay đây” có nghĩa là không khí ồn ào quanh
bàn ăn tối. Jack nói vài người trong số họ dùng giải pháp là đặt ra rất
nhiều câu hỏi và giả vờ như nghe thấy các câu trả lời. “Chị sẽ thấy họ