LỠ HẸN MÙA THU - Trang 140

Cánh cửa phòng Bem vừa đóng lại, Thanh Giang quay người đã thấy Tuấn
Kiên đang đứng khoanh tay nhìn mình. Anh khẽ nói:

" Thằng bé ngủ rồi chứ? Để anh.....đưa em về!"

Cô cúi đầu khẽ dạ rồi bước xuống nhà và anh lặng lẽ bước theo sau. Suốt

cả chặng đường về nhiều lần cô định cất lời giải thích về chuyện lúc chiều
nhưng lại chẳng biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu. Còn Tuấn Kiên gần như
nín thở chờ đợi một điều hư vô gì đó mà chính anh không biết nữa. Anh
biết Thanh Giang còn rất nhiều khúc mắc trong lòng và cô chưa sẵn sàng để
có thể bắt đầu lại dù là với anh hay bất kỳ ai...Anh có thể chờ chỉ cần cô
cho anh một cơ hội! Không gian yên ắng trong xe khiến cả hai dường như
nghe thấy từng hơi thở của nhau. Không ít lần anh lén nhìn sang bên cạnh
nhưng cô đều nghiêng đầu nhìn vào khoảng tối của con đường bên ngoài
cửa xe. Cho đến khi dừng xe trước cửa khu chung cư cô sống, anh mới cất
lời:

" Tới nơi rồi! Em....ngủ ngon nhé!"

Ánh đèn trong xe không đủ sáng để cô nhìn rõ gương mặt anh nhưng

từng lời anh nói đều mang lại cho cô biết bao ấm áp. Cô chậm rãi cởi dây
an toàn, thời khắc cô định mở cửa xe bước xuống cũng là lúc cô khẽ gọi tên
anh đầy da diết...

" Tuấn Kiên...!"

" Anh đây!"

Cô quay người về phía anh và nghiêng người khóa môi anh lại. Nụ hôn

của cô khiến Tuấn Kiên sửng sốt và bất ngờ nhưng nhanh chóng anh giành
thế chủ động, đưa tay đỡ lấy cô từ phía sau, dịu dàng hôn cô bằng toàn bộ
hơi thở mà anh có. Họ xiết lấy nhau chẳng biết bao lâu cho đến khi nụ hôn
chậm lại rồi dừng hẳn, Thanh Giang mới nhận ra mình đã ngồi trên đùi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.