LỠ HẸN MÙA THU - Trang 142

CHƯƠNG

18

đường về nhà

C

hạm nhẹ từng ngón tay lên cánh môi hồng, Thanh Giang khẽ cười bởi

sự đường đột của chính mình. Cô không biết nụ hôn ấy có phải là điều sáng
suốt? Nhưng cô cần một bắt đầu ngày hôm nay để kết thúc những ngày
hôm qua vốn tồn tại quá lâu! Tình yêu vốn dĩ là thứ khó lý giải và đầy rẫy
bất ngờ, mãi mãi cô biết mình không thể hiểu nó, kiểm soát nó, chỉ nên
yêu. Yêu một người cần thời gian. Yêu một người cần rất nhiều cảm thông,
hy sinh và một chút dũng cảm để làm điều không tưởng dù biết có thể đó
lại là một sai lầm. Nếu lại sai......! Cô nhắm nghiền đôi mắt tự hỏi mình:
nếu lại sai thì sao? Chẳng sao cả. Không có sai lầm nào lặp lại tới hai lần
bởi nếu lại sai thì đó không còn là lỗi lầm mà là sự lựa chọn.

Pacific Tower!

Văn phòng muộn, nhìn cái nhộn nhịp hối hả của một ngân hàng dần lịm

tắt khi đêm xuống, Vĩnh Khang thấy lòng cứ nhói lên cái cảm giác ích kỷ,
đố kị với tất cả trẻ con trên thế giới này vì tụi nó chẳng phải suy nghĩ gì.
May là cảm giác ấy không bị anh làm quá lên đến mức tiêu cực, nhưng mà
thực sự anh nhớ về ngày thơ bé, ghen tị vô cùng. Đó là ngày mà cậu bé
Vĩnh Khang sẵn sàng làm tất cả cho những gì mình thích. Cậu bé ấy bây
giờ đã trở thành một người đàn ông, một người đàn ông có nhiều rào cản vô
hình hơn cậu bé ngày còn ba tuổi.

Anh cảm nhận rõ cuộc đời này chẳng ai cho ai cái gì, cũng chẳng có gì từ

trên trời rơi xuống và vô điều kiện thuộc về người ta. Anh không đủ tự tin
để nói rằng tuyệt đối không có những thứ lộc đầy ngẫu nhiên, và không có
những người may mắn hơn tất cả những người khác cộng lại. Nhưng thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.