LỠ HẸN MÙA THU - Trang 144

" Đừng xem những thể loại phim đẫm nước mắt thế này nữa! Nếu em

thấy buồn hay là đến công ty anh làm đi..."

Bảo Trân khẽ cười, cô cầm đũa đưa cho anh rồi dịu dàng khẽ nói:

" Vĩnh Khang, anh biết không! Đây chính là bộ phim Đường về nhà vô

cùng nổi tiếng. Thực ra, em đã xem lại lần thứ 5 rồi. Hình ảnh cô gái cùng
chiếc khăn đỏ chạy bằng cả trái tim trên triền đồi vàng rộm để cố đuổi theo
bóng chiếc xe chở người yêu đang khuất dần phía xa cứ ám ảnh trong em.
Nhiều chục năm sau, khi thời gian đã thay đổi mọi thứ, người ta vẫn nhìn
thấy trái tim của chính cô gái trẻ ấy trong ánh mắt của một người phụ nữ đã
già nua, kiên nhẫn đưa quan tài chồng mình với niềm tin mong manh rằng
người đã mất sẽ không bao giờ quên đường về nhà..."

Bảo Trân quan sát nét mặt của Vĩnh Khang rồi nói tiếp:

" Em như bắt gặp lại hình ảnh của chính mình ba năm trước. Em của ba

năm và em của bây giờ đã là hai người hoàn toàn trái ngược. Em muốn về
Nhật bởi em sợ mỗi ngày ở đây là mỗi ngày anh ấy trở về trong từng giấc
ngủ chập chờn, ám ảnh không dứt. Cảm giác phải gồng mình lên để đi qua
những cơn đau, em sợ lắm. Anh hiểu không?"

Vĩnh Khang kéo Bảo Trân vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô, giọng anh trầm

ấm:

" Đừng sợ, em vẫn còn có anh và con mà....! Anh sẽ cố gắng để thu xếp

công việc rồi mình về lại bên đó."

Cô dựa vào lòng anh, dang đôi cánh tay ôm lấy anh rồi nghẹn ngào:

" Anh đã luôn là chỗ dựa duy nhất cho em và con suốt bao năm qua, bây

giờ cũng tới lúc anh phải nghĩ cho bản thân rồi. Vì vậy, hãy để mặc em và
Su về bên đó. Còn anh ở lại và tìm cô ấy một lần nữa xem sao...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.