LỠ HẸN MÙA THU - Trang 145

" Không có cô gái nào cả. Em nghĩ quá nhiều rồi đấy!"

" Vĩnh Khang. Anh còn định giấu em tới bao giờ? Chẳng lẽ anh định để

em cả đời cứ phải mắc nợ một người mà mình chưa từng gặp mặt hay sao?
Em sẽ cố gắng để hoàn thành thủ tục ly hôn sớm nhất. Đóng vai phu nhân
của anh, em cũng thấy mệt rồi. "

Buông Bảo Trân ra, Vĩnh Khang giữ chặt vai cô nhìn thằng vào mắt

mình, giọng anh khàn đặc:

" Anh ở đâu, em và con sẽ ở đó. Chuyện ly hôn tốt nhất là em nên quên

đi. Và, cứ cho rằng có cô gái nào đó như em nghĩ thì cô ấy giờ cũng đã có
hạnh phúc khác rồi."

Nói rồi anh bước về phòng bỏ mặc cô lại với trăm ngổn ngang giày xéo.

Ngay từ đầu lẽ ra cô không nên bước chân vào cuộc đời anh, hủy đi thứ
hạnh phúc mà anh vốn có. Anh lựa chọn vứt bỏ tất cả chỉ để lo cho sự bình
yên của cô và bé Su còn cô thì sao? Cô nghiễm nhiên coi đó như một sự an
ủi lớn lao mà thượng đế dành tặng mà quên đi vốn dĩ anh cũng có trái tim.
Bằng một thứ linh cảm lớn lao cô tin người con gái kia đang ở thành phố
này.....và cô phải tìm được cô ấy bằng mọi giá!

Sáng hôm sau, khi Bảo Trân chuẩn bị đưa con đi học thì Vĩnh Khang ngỏ

ý muốn cô tới công ty anh làm nhưng cô từ chối. Sự xuất hiện của cô ở đó
sẽ chỉ càng làm cuộc sống thêm phiền mà phiền phức cô mang tới cho anh
vốn ít hay sao? Cô tiễn anh ra cửa rồi cũng chuẩn bị đưa Su đi nhà trẻ. Cô
chỉ không ngờ ngay tại lớp học của con gặp phải người quen...

Tuấn Kiên hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ ngay trước mặt mình

chỉ khi Bem khoanh tay lễ phép: " Con chào cô!" mới khiến anh ngước lên
nhìn. Bảo Trân thoáng sững sờ, cô không giấu nổi ánh mắt buồn, cúi đầu
với anh rồi dịu dàng lên tiếng:

" Lâu rồi không gặp!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.