LỠ HẸN MÙA THU - Trang 143

giới gần 8 tỷ người, có lẽ tỉ lệ những người may mắn cũng chỉ như một
ngôi sao trên bầu trời đêm vô tận, quá nhỏ bé, và hình như hạnh phúc cũng
không phải một ngoại lệ. Gặp lại Thanh Giang, khiến anh thật sự muốn
hạnh phúc. Một hạnh phúc an nhiên và bình dị giống bao người! Nhưng
anh phải làm sao khi bên đời vẫn còn một người phụ nữ khác? Nghĩ tới Bảo
Trân khiến anh quyết định rời cơ quan và về nhà...

Bảo Trân không hay Vĩnh Khang đã về còn anh đứng lặng đi trong thứ

ánh sáng yếu ớt của căn phòng khách, nhìn theo tấm lưng mỏng của cô.
Bảo Trân không bật đèn, chỉ có thứ ánh sáng của bộ film cô đang xem dở
không ngừng nhảy nhót_một bộ film nào đó mà anh không biết tên...

" Sao em không bật đèn?"

Cô quay người nhìn anh rồi lại tập trung vào bộ phim đang phát, giọng

cô lãnh đạm:

" Em tưởng anh không về. Anh ăn chưa?"

Anh ngồi xuống cạnh cô rồi đáp lời:

" Anh quên mất là mình phải ăn tối!"

Thở dài, cô với chiếc điều khiển dừng lại bộ phim đang xem rồi đứng

dậy bước về phòng ăn. Chẳng lâu sau cô trở ra và đặt trước mặt anh một tô
mì thơm nức:

" Hôm nay em và con đi ăn hàng nên không nấu cơm. Anh ăn đi không

đói!"

Vĩnh Khang lười nhác dựa vào sofa, anh không ăn mà tua nhanh bộ phim

lúc trước cô mới vừa xem dở, giọng anh đều đều:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.