LỠ HẸN MÙA THU - Trang 169

" Anh Bem? Anh Bem nào?"

Những ngón tay nhỏ bấu chặt vào chiếc thìa bạc, Su ngước nhìn mẹ, ánh

mắt đen tròn:

" Anh Tuấn Phan mà hôm qua mẹ gặp rồi đó! Anh ấy thích ăn bánh kem

nhưng ba anh ấy nghiêm lắm, bác ấy không cho đâu..."

Bảo Trân khẽ cười, cô cầm giấy ăn rồi thấm lớp kem dính trên khóe

miệng của con, giọng cô mang theo ý đùa:

" Vậy nến Su cho anh cu ăn bánh kem, bác Kiên biết được sẽ mắng Su

đó."

" Nhưng bánh kem mẹ Su làm ngon nhất, sẽ không thể gây bệnh được

mà. Hơn nữa mẹ anh ấy ở trời nên chẳng ai làm bánh kem cho anh ấy ăn
cả..."

Nghe con nói mà Bảo Trân thấy lòng xót xa, thảng hoặc cô nghĩ tới ánh

mắt chất dồn cô đơn của thằng bé, trái tim làm mẹ của cô như muốn vỡ ra...

Bởi những chiếc bánh mặt cười của mẹ mà Su tới lớp muộn, cô bé đỏ

mặt khi mình mắc lỗi nên cả sáng chỉ biết ngồi im cúi đầu trong khi Bem tít
mắt cười giòn tan chơi nặn đất cùng các bạn. Giờ ra chơi, lũ trẻ như đàn gà
con ù té chạy ra sân tắm nắng chỉ riêng Su vẫn ngồi lại chờ các bạn ra hết
mới cẩn thận lôi hộp bánh trong bao lô nhỏ xinh mang về phía bàn Bem
vẫn ngồi. Nhìn lại những chiếc bánh mẹ làm, cô bé mỉm cười rồi gấp hộp
lại cẩn thận và đặt vào trong ngăn cặp của Bem. Quỳnh Trang bước lên từ
phía cửa sau ôm lấy Su, giọng cô thủ thỉ:

" Sao con không ra chơi cùng các bạn mà lại ở đây làm gì thế?"

Như sợ cô trách lỗi, cô bé run rẩy không nói lên lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.