LỠ HẸN MÙA THU - Trang 179

" Nhưng anh muốn ôm em."

Nói rồi anh cúi xuống nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hồng của cô còn

Thanh Giang ngay từ ba năm trước đã bị nụ hôn ấy làm mê hoặc. Lưu
luyến buông lơi những ngọt ngào vừa có, Vĩnh Khang vuốt nhẹ lên chiếc
sẹo nơi cổ tay trái của cô, giọng anh xót xa:

" Anh xin lỗi. Chỉ suýt chút nữa anh đã để mất em mãi mãi..."

" Ngốc ạ. Anh còn cả đời để trả nợ cho em mà."

Nói rồi cô thoát khỏi vòng ôm của anh và bước xuống giường đưa tay

làm mặt xấu trêu anh, sự đáng yêu của cô khiến anh chẳng thể nào rời mắt.

Hương cafe thơm khắp căn phòng ngủ, Thanh Giang không tốn quá

nhiều thời gian cho việc làm ra hai phần ăn theo đúng kiểu Tây. Ngay lúc
cô bước vào thì Vĩnh Khang cũng từ phòng tắm bước ra. Thắt đai chiếc áo
tắm không vừa cỡ, anh nhíu mày nhìn cô cất lời:

" Em đừng hành hạ sơ mi của anh thêm nữa. Lát anh sẽ ra ngoài bằng

cách nào đây?"

Cô chu môi về phía anh:

" Anh nghĩ mình có thể ra khỏi đây sao?"

Bước về phía cô, anh đón lấy tách cafe vẫn nóng, giọng anh mang theo ý

cười:

" Anh thay đổi rồi. Đuổi cũng không đi!"

" Xì. Chỉ khéo nói không à."

Cô đặt phần đồ ăn lên kệ gỗ cạnh giường rồi vòng tay ôm anh, hít hà mùi

bạc hà thoang thoảng. Giọng cô dịu dàng như rót mật vào tai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.