LỠ HẸN MÙA THU - Trang 88

CHƯƠNG

10

viếng mộ.

S

ớm nay, trời mùa thu phủ đầy sương mù, những cánh hoa dại co mình lại

trong tiết trời se lạnh, nằm tạt nghiêng bên con đường cô liêu. Không có
tiếng côn trùng cũng chẳng có tiếng chim chóc hót vang, chỉ có tiếng động
cơ ô tô dừng hẳn và sau đó là tiếng bước chân rất chậm của đôi vợ chồng
viếng mộ. Những dãy mộ vốn được sơn màu trắng thì nay chỉ còn màu rêu
ố hoen phai. Nghĩ tới người đang nằm dưới mà Bảo Trân thấy lòng dâng
lên chua xót, cô khẽ rùng mình. Cảm nhận rất rõ sự run rẩy trong từng bước
chân của cô, Vĩnh Khang cởi vest ngoài khoác lên cho cô, giọng anh chững
lại:

" Nếu cậu ấy biết anh để em lạnh, hẳn sẽ không vui!"

Quay sang anh cô cười buồn, giọng cô dịu dàng như gió thu khẽ thoảng

qua:

" Vậy anh ấy để em lạnh suốt cả cuộc đời thì sao? Em cắn răng, nửa câu

cũng chẳng thể nào oán trách. Mà biết trách ai khi số phận từ sớm đã an
bài?"

Lời cô nói ra đầy khó nhọc, cổ họng cô có đôi phần đau rát. Vĩnh Khang

im lặng, anh kéo vai cô lại gần hơn rồi cả hai người chầm chậm bước,
chẳng mấy chốc ngôi mộ đơn độc đã hiện ra.

Đặt từng cành hoa trắng còn ướt sương đêm xuống thềm mộ, Bảo Trân

quì xuống châm hương, trong ánh mắt cô là cả một tầng sương mỏng.
Những ngón tay đưa ra vuốt nhẹ lên gương mặt đang mỉm cười sau bia đá,
cô cười xót xa. Nếu ngày đó Hữu Thiện không bỏ cô đi thì giờ cô và anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.