LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 112

tránh cho Ted và đám bằng hữu của anh không phát hiện ra cô.
Cô tìm đường đến văn phòng của viên quản lý, nhưng cửa bị
khóa còn tầng chính của câu lạc bộ lại vắng hoe. Trên sân golf có
vài tay golf, nhưng nhân viên duy nhất lọt vào tầm mắt cô là
một công nhân đang tưới hoa hồng. Khi cô hỏi mọi người đang ở
đâu, anh ta đáp lại bằng tiếng Tây Ban Nha, nói gì đó về chuyện
mọi người đang ốm. Anh ta chỉ cho cô thấy một cánh cửa ở tầng
dưới của câu lạc bộ.

Cửa hàng dụng cụ thể thao được thiết kế chẳng khác gì một câu
lạc bộ Anh thời xưa với gỗ tối màu, những nắm đấm cửa bằng
đồng thau và một tấm thảm len mỏng sọc vuông màu xanh lục
xen xanh hải quân. Những kim tự tháp dựng bằng gậy đánh golf
đứng gác giữa các giá xếp gọn gàng nào quần áo, nào giày đánh
golf, nào tấm che mắt mang logo câu lạc bộ. Cửa hàng vắng
tanh, chỉ có độc một anh chàng đầu tóc gọn gàng đứng sau quầy
tính tiền đang nện như điên lên điện thoại. Bước đến gần hơn,
cô đọc được bảng tên của anh ta. Mark. Anh ta thấp hơn cô một
chút, tầm khoảng gần ba mươi tuổi, hình thể tương đối rắn rỏi,
mái tóc nâu nhạt cắt tỉa gọn gàng và hàm răng trắng đều tăm
tắp - một cựu nam sinh hoàn toàn thoải mái, khác hẳn cô, trong
chiếc áo phông in logo câu lạc bộ địa phương.

Khi cô giới thiệu danh tính, anh ngước mắt khỏi chiếc điện
thoại di động. “Cô đã chọn đúng một ngày trời đánh thánh vật
để bắt đầu công việc ở đây đấy,” anh ta nói. “Hy vọng cô đã từng
làm caddy

[2]

rồi chứ, hay ít nhất cũng từng chơi môn này rồi.”

“Không. Tôi là nhân viên lái xe

[3]

giải khát mới.”

“Chà, tôi biết cái đó rồi. Nhưng cô đã từng làm caddy rồi chứ
hả?” “Tôi đã từng xem phim Caddy Shack. Như thế có tính
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.