LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 123

“Sao anh không ném cho tôi ít may mắn đó nhỉ?” Giọng lè nhè
đậm chất Texas của Skipjack không chân thực, vì ông ta vốn là
dân Indiana, nhưng rõ ràng ông ta thuộc kiểu người thích hòa
mình vào trong nhóm.

Đến lỗ tiếp theo, cô là caddy đứng gần cờ nhất. Khi Ted vào vị trí
đánh nhẹ bóng vào lỗ golf, Mark khẽ gật đầu với cô. Vốn đã nhận
được bài học không được phép có những cử động đột ngột, vậy
nên ngay cả khi tất cả mọi người đều đã la hét ầm ĩ, cô vẫn đợi
cho tới tận lúc quả bóng của Ted đập vào cột cờ và rơi vào trong
lỗ thì mới rút gậy cờ ra khỏi lỗ.

Dallie rên lên. Kenny ngoác miệng cười. Ted cúi đầu xuống, còn
Spencer Skipjack reo lên mừng rỡ. “Có vẻ như caddy của anh vừa
lôi anh ra khỏi lỗ này rồi, Ted ạ.”

Meg quên béng mất đáng ra cô phải câm như hến - và còn phải
nhanh nhẹn, vui vẻ, khúm núm. “Tôi làm gì nào?”

Mark đã xanh tái từ trán cho tới cái logo áo thun. “Tôi thật lòng
xin lỗi vì chuyện này, ngài Beaudine.” Anh ta trao cho cô nụ cười
dữ dằn nhẫn nại. “Meg, cô không thể để bóng chạm vào gậy cờ
được. Thế là sẽ bị phạt đền đấy.”

“Cầu thủ mà lại bị phạt đền vì lỗi của caddy sao?”, cô hỏi. “Ngu
ngốc thật. Dù sao thì bóng vẫn cứ lăn vào rồi mà.”

“Đừng khó chịu, cưng à,” Skipjack vui vẻ nói. “Chuyện này có thể
xảy đến với bất kỳ ai mà.”

Vì có điểm chấp, Skipjack được đánh thêm một gậy nữa, và ông
ta không cố che giấu niềm hân hoan sau khi tất cả bọn họ đều đã
đánh nhẹ bóng vào lỗ. “Có vẻ như điểm birdie của tôi vừa giúp
chúng ta thắng được lỗ này, đồng đội ạ.” Ông ta vỗ lên lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.