LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 127

“Nhưng cả cuộc đời họ dành cho việc chơi golf,” cô nói. “Trong
khi ông có một công việc đích thực.”

Cô có cảm tưởng vừa nghe thấy tiếng Kenny Traveler khịt mũi.

Skipjack bật cười, nói rằng ông ta ước gì cô là caddy của ông ta,
cho dù cô có không biết cái chết tiệt gì về golf và ông ta sẽ cần
nhiều hơn bảy gậy để sửa chữa những sai lầm của cô.

Khi họ dừng lại ở nhà câu lạc bộ giữa lỗ số chín và số mười, điểm
số đã cân bằng - bốn lỗ cho Ted và Dallie, bốn cho Kenny và
Spencer, một lỗ hòa. Cô có khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi
- không đủ để chợp mắt giống như cô mơ tưởng, mà chỉ vừa đủ
để vã nước lạnh lên mặt và băng lại mấy vết phồng rộp.

Mark kéo cô ra một góc và mắng cho cô một trận vì đã tỏ ra quá
thân thiết với các tay chơi, gây ồn ào quá mức trên sân, không
bám sát đủ mức với người chơi của mình và lại còn bắn cho Ted
những ánh mắt khinh miệt. “Ted Beaudine là anh chàng tử tế
nhất trong câu lạc bộ. Tôi không biết có gì không ổn với cô nữa.
Anh ấy đối xử với toàn bộ nhân viên bằng thái độ tôn trọng, và
anh ấy boa rất hậu.”

Chẳng hiểu sao, cô ngờ là điều này có lẽ không được áp dụng với
cô.

Khi Mark rời đi để nịnh nọt Kenny, cô lại gần cái túi màu xanh
hải quân to tướng của Ted, lòng không khỏi thấy ghét bỏ.
Những cái bịt đầu gậy màu vàng rất hợp với đường may trên
chiếc túi. Chỉ có hai cái bịt. Có vẻ như cô đã đánh mất một cái.

Ted bước đến sau lưng cô, cau mày phát hiện ra cái bịt đã mất,
rồi nhìn cô. “Cô đang tỏ ra quá thân thiện với Skipjack đấy. Thôi
trò đó đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.