LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 137

Một tờ một đô la đang nhìn lại cô.

Những tấm biển quảng cáo bia sáng đèn neon, những cái gạc
hươu gạc nai và những đồ lưu niệm thể thao tô điểm cho quầy
ba vuông vức bằng gỗ được đặt chính giữa Roustabout. Dọc theo
hai bức tường là các ô ngăn, các bàn bi-a và khu video game
chiếm hai bức tường còn lại. Vào cuối tuần, thường có một ban
nhạc đồng quê đến chơi, nhưng lúc này, Toby Keith đang rên rỉ
từ cái máy hát tự động đặt gần sàn nhảy nhỏ chằng chéo vết
rạch.

Meg là người phụ nữ duy nhất tại bàn, khiến cô có chút cảm giác
mình giống như một cô phục vụ làm việc tại một câu lạc bộ quý
ông, mặc dù cô vẫn lấy làm mừng khi thấy cả vợ Dallie lẫn vợ
Kenny đều không có mặt, vì cả hai người phụ nữ này đều ghét
cô. Cô ngồi giữa Spencer và Kenny, còn Ted ngồi đối diện cô phía
bên kia bàn, cùng với cha anh và caddy trung thành của Dallie,
Skeet Cooper.

“Ở đây Roustabout được coi như một thánh đường,” Ted nói khi
Skipjack đã vét sạch bóng một đĩa sườn. “Nó đã chứng kiến vô
vàn những chuyện. Tốt có, xấu có, tồi tệ cũng có.”

“Chắc chắn tôi vẫn còn nhớ phần tồi tệ,” Skeet nói. “Như hồi
Dallie và Francie cãi nhau trong bãi đỗ xe ấy. Chuyện xảy ra hơn
ba mươi năm rồi, từ rất lâu trước khi họ lấy nhau, nhưng cho
đến tận giờ người ta vẫn kể về chuyện đó.”

“Đúng vậy thật,” Ted nói. “Tôi không thể nói chính xác tôi đã
được nghe về câu chuyện đó thường xuyên đến mức nào đâu.
Mẹ tôi đã quên mất bà chỉ to cao bằng nửa cha tôi thôi, và bà đã
cố gắng hạ bệ ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.