LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 449

Ta mà nhường nhịn các bà mẹ như thế này một phân thôi thì họ
sẽ giết ta như giết một con kiến. “Đấy là chuyện giữa cháu và cô
ấy ạ.”

“Không hẳn đâu.” Giọng nói trầm của cha Meg vang lên, ông lúc
này đã đứng kề vai vợ. “Để cậu ta vào đi, Fleur.”

Ted gật đầu, bước vào trong tiền sảnh rộng mênh mông, rồi theo
họ tới phòng khách ấm cúng đã có sự hiện diện của hai cậu
thanh niên cao ráo mang mái tóc màu nâu hạt dẻ giống Meg.
Một người ngồi trên sàn trước lò sưởi, mắt cá chân vắt ngang
qua đầu gối, bập bùng cây đàn guitar. Người kia đang gõ lạch
cạch trên chiếc máy Mac. Đây chỉ có thể là hai người em sinh đôi
của Meg. Người ôm laptop, đeo đồng hồ Rolex và mang đôi giày
lười của Ý hẳn phải là Dylan, thần đồng tài chính, trong khi Clay,
diễn viên New York chơi đàn guitar thì có mái tóc bờm xờm,
quần jean rách và để chân trần. Cả hai người đều đặc biệt điển
trai giống y đúc một thần tượng điện ảnh ngày xưa, mặc dù
ngay lúc này thì anh không nhớ được đó là người nào. Chẳng ai
giống Meg, vì cô giống cha cô hơn. Và cả hai người bọn họ chẳng
ai có vẻ hân hoan chào đón anh hơn hai bậc tiền bối Koranda.
Hoặc họ đã biết Meg không xuất hiện ở San Francisco và đổ lỗi
cho anh, hoặc anh đã nhầm lẫn ngay từ đầu và họ không phải
người đã tham gia đấu giá thay cô. Dù gì đi nữa, anh vẫn cần họ.

Jake giới thiệu qua loa. Cả hai anh em đứng thẳng lên từ chỗ của
mình, không phải để bắt tay anh như anh nhanh chóng phát
hiện ra mà để có thể đứng ngang hàng và nhìn thẳng vào mắt
anh. “Vậy ra đây chính là Ted Beaudine vĩ đại,” Clay nói với
giọng kéo dài gần giống như giọng cha cậu thường dùng trên
màn ảnh.

Dylan trông chẳng khác gì vừa đánh hơi ra một vụ chiếm đoạt
thù địch. “Chẳng hiểu nổi gu của bà chị tôi nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.